Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:42:06
Lượt xem: 134
Trong lòng vô cùng cảm thán bút lông ở thời cổ đại được làm bằng lông thật sự mà không phải nhân tạo nên đương nhiên giá cả cũng khá cao. Mà điều quan trọng nhất của người luyện thư pháp chính là họ có thể chấp nhận rất nhiều thứ nhưng chỉ có bút là không thể tùy tiện chấp nhận.
"Xin hỏi khách quan cần mấy chiếc?"
"Ừm, cháu mua bốn chiếc loại này. Cháu cũng muốn mua thêm một chiếc bút tím và một chiếc bút tiểu Khải."
Bút tím được làm bằng lông sau gáy của con thỏ rừng mà thành, bởi vì màu sắc hiện lên màu đen và tím nên mới được gọi là bút tím. Bút tím bằng lông thỏ khá cứng cáp, không dài mà sắc nét, chữ được viết xuống khá ngay ngắn và đủ lực, luôn được những nhà viết thư pháp xem trọng.
Nàng đã từng được thấy chữ của Thẩm Thủ Nghĩa, lực bút mạnh mẽ, hùng hồn nhưng đôn hậu, có thể nhìn ra được nền tảng của ông ấy là mẫu chữ Khải của Nhan Chân Khanh, một nhà thư pháp lớn ở đời Đường nên để Thẩm Thủ Nghĩa sử dụng loại này là phù hợp nhất.
Còn về phấn chiếc bút tiểu Khải kia, nàng mua nó cho mình.
"Bút tím và bút tiểu Khải chỉ có từ trung phẩm trở lên, chỉ là hiện tại trong cửa tiệm cũng chỉ có bút tím loại thượng phẩm.
Chưởng quỹ mở miệng nói chuyện hơi do dự: "Bút tím được làm từ lông lưng gáy của thỏ rừng, cũng chỉ có phần lông ở chỗ lưng gáy là có thể dùng được nên rất ít, giá cả tương đối cao."
"Bao nhiêu tiền ạ?" Thẩm Bích Thấm nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, nháy mắt hỏi.
"Ba lượng."
"Ta thấy cô nương cũng là người trong nghề, ta tin tốt xấu thế nào cô nương cũng có thể biết được." Chưởng quỹ đã nhìn ra Thẩm Bích Thấm là người trong nghề nên đã lấy một chiếc hộp gấm tinh xảo từ trên giá xuống, mở ra và đưa cho Thẩm Bích Thẩm xem.
Tuy không thể viết thử nên vẫn chưa biết được bút lông này là tốt hay xấu nhưng chỉ từ phần cán bút tinh tế và lộng lẫy thì đã có thể đoán được giá trị của nó, bút này tuyệt đối sẽ không tệ.
Khác với những người thời hiện đại có cách thức tiếp thị lòe người thì ở thời đại này chỉ có vật thật sự tốt mới được người ta bảo vệ cẩn thận và trang trí tỉ mỉ, chỉ muốn làm nổi bật giá trị của món đồ đó.
"Nửa tháng sau chính là sinh nhật của phụ thân, đây là món quà sinh nhật lần đầu tiên dành cho phụ thân. Cháu lấy nó!" Do dự trong chốc lát, Thẩm Bích Thấm khẽ cắn môi, cuối cùng nàng vẫn hạ quyết tâm mua nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-208.html.]
"Được! Vậy tiếp theo chúng ta đến xem nghiên mực."
Dáng vẻ Thẩm Bích Thấm do dự vì tiếc tiền khiến trong lòng chưởng quỹ cũng không nhịn được mà cảm thấy hơi áy náy, hắn cảm thấy giống như bản thân mình vừa mới làm chuyện ác tày trời gì đó.
"Phù, đi thôi!"
Nghĩ đến còn phải mua nghiên mực, Thẩm Bích Thấm mím môi, hít sâu một lần nữa, lúc này mới cố gắng nhấc chân mình lên, bước theo chưởng quỹ.
"Nghiên mực rẻ nhất trong tiệm chúng tôi cũng là tám mươi văn." Chưởng quỹ cảm thấy ngượng ngùng khi mở miệng nói giá tiền.
"Có thể rẻ hơn chút ít không ạ?"
"Thấp nhất là sáu mươi văn."
"Có thể rẻ hơn nữa không?"
"Thế này đi, trong tiệm của ta có một cái nghiên mực khá tốt, vốn dĩ là một trăm năm mươi văn, chỉ vì trước đó ta không cẩn thận đánh rớt làm vỡ một góc nhưng chắc chắn không ảnh hưởng trong quá trình sử dụng, nếu cháu chấp nhận thì ta sẽ bán với giá năm mươi văn tiền. Thế nào?"
"Cho cháu xem thử đã!" Nghe nói đến đó hai mắt của Thẩm Bích Thẩm đã sáng lên, nàng vội vàng nói. "Chính là cái này."
Chưởng quỹ đi vào phía trong trong chốc lát mới cầm một cái nghiên mực đi ra.
Thẩm Bích Thấm nhận lấy xem thử, quả nhiên là một cái nghiên mực rất tốt, quan sát tỉ mỉ trong chốc lát nàng mới phát hiện ở một góc của nghiên mực đã bị mẻ một chỗ, tuy nhiên cũng chỉ là một vết mẻ rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
"Chưởng quỹ, mặc dù nghiên mực này có thể sử dụng nhưng nhìn nó thật sự quá xấu, hay là ngài bán cho cháu ba mươi văn tiền nhé?" Thẩm Bích Thẩm nói như vậy đương nhiên là nàng cố ý.
"Ba mươi văn cũng hơi quá...’’