Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:40:30
Lượt xem: 117
"Mau nhìn mau nhìn, phụ thân nắm tay nương" Thẩm Bích Thẩm lôi kéo quần áo của mấy tiểu hài tử, kích động nói.
Tuy ống tay áo của hai người Thẩm Thủ Nghĩa to rộng, người ngoài nhìn không rõ, nhưng mấy hài tử luôn chú ý hai người lại thấy rõ ràng.
"Tứ muội muội, phi lễ chớ coi!"
Mấy hài tử đều xấu hổ đến đỏ rần mặt, tuy ngoài miệng nói phi lễ chớ coi, đôi mắt vẫn dính thẳng vào Thẩm Thủ Nghĩa đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Lâm thị.
"Bọn nhỏ nhìn kìa."
Thẩm Lâm thị đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c của Thẩm Thủ Nghĩa, vẫn muốn thoát khỏi bàn tay của Thẩm Thủ Nghĩa. "Nương, chúng con không nhìn thấy gì."
Thẩm Lâm thị vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến giọng nói tự nhận là rất thấu tình đạt lý của Thẩm Bích Thấm.
"Ai u, thiếp không sống nổi nữa mất." Nghe Thẩm Bích Thẩm nói, Thẩm Lâm thị xấu hổ đến hận không thể chui xuống hầm.
"Bọn nhỏ đều nói không nhìn thấy, ngượng ngùng cái gì, ta nắm tay tức phụ của mình thì sao".
Lời nói kia của Thẩm Bích Thẩm trái lại đã khiến Thẩm Thủ Nghĩa can đảm hơn, ông ấy mặc kệ Thẩm Lâm thị giãy giụa thế nào cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ấy không buông.
Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa không chịu buông tay, Thẩm Lâm thị không còn cách nào chỉ có thể đi theo ông ấy, tuy trên mặt vẫn còn vẻ ngượng ngùng nhưng trong lòng thì ngọt như được uống mật ong.
"Phụ thân và nương đi mua mấy thứ như chăn mền nhé! Đây là bạc, hai người muốn mua cái gì thì mua, còn chúng con sẽ đi xem những thứ khác, một canh giờ sau chúng ta sẽ tụ họp lại ở cửa trấn.
Giao túi tiền cho Thẩm Thủ Nghĩa xong, còn chưa đợi Thẩm Thủ Nghĩa trả lời thì Thẩm Bích Thẩm đã lôi kéo những người khác hòa vào đám đông, chỉ trong chốc lát sau đã không thấy bóng dáng họ đâu nữa.
Hai người khó có được cơ hội ở riêng thế này, các hài tử ở bên cạnh làm bóng đèn thật sự làm hỏng bầu không khí cực kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-206.html.]
"Đều tại chàng, bị bọn nhỏ chê cười rồi." Đương nhiên Thẩm Lâm thị biết ý của Thẩm Bích Thấm, trong lòng bà ấy vui mừng nhưng cũng xấu hổ.
"Được rồi, bọn nhỏ đã lớn, đã hiểu chuyện cả rồi nên sẽ không cười nàng. Đi thôi!
Cách một canh giờ cũng không có bao nhiêu thời gian đâu, mua đồ quan trọng hơn."
Thẩm Thủ Nghĩa khẽ cười một tiếng, sau đó đã nắm lấy tay Thẩm Lâm thị đi về phía cửa hàng bán vải bông. Lần này Thẩm Lâm thị đã không tiếp tục tránh đi nữa, bà ấy ngẩng đầu nhìn trượng phu của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào mà đi theo Thẩm Thủ Nghĩa xuyên qua đám đông, dạo bước trên phố phường phần hoa và náo nhiệt.
"Tứ muội muội, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Thẩm Bích Tuyết nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Mua văn phòng tứ bảo (1)" Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nói.
"Cái gì?"
Nghe Thẩm Bích Thấm trả lời, biểu cảm trên mặt ba người Thẩm Bích Tuyết là bất ngờ và vui mừng hòa lẫn vào nhau, trong mắt tràn đầy mong đợi: "Thật sự phải đi mua văn phòng tứ bảo?"
"Đương nhiên là thật! Bây giờ nhà chúng ta đã tách ra riêng, bà sẽ không đến cướp đồ của chúng ta nữa, nhất định phải mua những vật này. Muội đã tính rồi, mua cho phụ thân và nương một bộ, bốn người chúng ta mỗi người một bộ" Thẩm Bích Thẩm khẽ cười nói.
"Ôi! Quá tốt rồi!" Nghe nói như thế, Thẩm Kỳ Viễn đã phấn khích đến mức nhảy cao hơn ba thước, hắn lớn tiếng hoan hô.
Thẩm Bích Tuyết cũng giống như Thẩm Kỳ Viễn, đều không thể che giấu được vẻ phấn khởi của mình nhưng rất nhanh sau đó nàng đã thu lại ý cười trên mặt mình mà chuyển thành lo lắng nói: "Tứ muội, mua nhiều như vậy có tốn tiền lắm không?"
"Đại tỷ yên tâm, bút mực thượng phẩm gì đó, chúng ta không mua nổi nhưng nếu là loại phổ thông thì với khả năng hiện tại của muội chắc chắn không thành vấn đề" Thẩm Bích Thẩm mỉm cười, cho mọi người một viên thuốc an thần.
Tuy hoa hồng kinh doanh bao tay đình trệ nhưng vào thời kỳ bán chạy thì nàng đã góp nhặt được không ít ngân lượng, tiền của nàng ở ngân hàng tư nhân cũng đã có năm mươi tám lượng, tuy không thể làm chuyện lớn nhưng mua vài món đồ thế này thì hoàn toàn không thành vấn đề.
(1) Văn phòng tứ bảo: Bút, mực, giấy, nghiên.