Nước ô mai màu nâu nhạt rót  bát sứ màu trắng trong, trong nước ô mai trong suốt  còn  chút băng đá vụn vẫn  tan hết đang trôi lơ lửng,  nước mỏng manh chầm chậm dâng lên từ trong bát nước khiến   cảm nhận  một trận mát lạnh,   uống.
Người  bưng bát lên lập tức uống một hớp lớn, cả  ông   co giật, lập tức lớn tiếng hô lên: "Sáng khoái! Thật sự  sảng khoái! Chưa bao giờ uống nước  lạnh ngon thế !"
"Thật sự ngon ? Vậy  cũng  uống một bát!"
"Ta cũng !"
Phản ứng khoa trương của    khiến cơn thèm của    quanh đó đều dâng trào, họ lập tức lấy tiền   mua một bát uống thử, những    tiền trong tay thì lựa chọn uống thử một cốc bằng lá trúc. Thẩm Bích Thẩm  từ
chối ai cả, nàng đều hào phóng cho họ uống thử.
Tuy chỉ  uống thử  một ngụm nhưng vì   nhiều nên  lượng  uống thử cũng   ít. Tuy Thẩm Bích Thẩm  cảm thấy gì nhưng Thẩm Đại Võ  bên cạnh thì ngược , ông cảm thấy thịt đau vô cùng, chỉ là  chờ cho ông  cảm thấy tiếc nuối  bao lâu thì việc buôn bán  trở nên đông đúc vô cùng.
Đến buổi trưa, thời tiết càng lúc càng nóng hơn, tuy   ít quần hàng bán những món đồ lạnh nhưng hầu hết đều  kiềm chế  sự tò mò về món nước của Thẩm Bích Thẩm, hơn nữa  uống  đều đánh giá   nên việc buôn bán cũng vô cùng .
Cũng may Thẩm Đại Võ  học tính toán với Thẩm Thủ Nghĩa nên khả năng tính toán cũng  tệ, hai  cùng bán nên vẫn  thể giải quyết .
Chờ đến khi giờ cơm trưa  qua   bao lâu thì nước ô mai đựng trong vò lớn  Thẩm Bích Thẩm mang đến đây  bán hết  bộ. Thời gian bán hết  sớm hơn nàng dự tính  nhiều, tính toán sơ một chút thì thấy bán   hai trăm bát.
Thẩm Đại Võ cũng giật , ông trợn mắt há mồm  lấy. Ban đầu ông còn lo lắng sợ  bán  nhưng  ngờ việc kinh doanh   thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-189.html.]
Bán xong nước ô mai, Thẩm Bích Thấm  lập tức trả tiền công ba mươi văn tiền cho Thẩm Đại Võ.
Nhìn tiền trong tay ,  đầu tiên Thẩm Đại Võ   thì    dễ dàng kiếm  tiền như thế. Ông cất tiền  túi ,  Thẩm Bích Thấm bằng ánh mắt vô cùng kiên định, hiện tại ông    tin tưởng, chỉ cần  theo Thẩm Bích Thẩm chắc chắn sẽ kiếm  nhiều tiền thề  trong một ngày.
Sau khi  bán xong, họ thu dọn đồ đạc và cùng   về thôn. Lúc  về đến nhà   bao lâu, Thẩm Chi Nhi cũng  tìm đến cửa.
"Chi Nhi tỷ, bán thế nào ?" Thẩm Bích Thẩm mỉm  nghênh đón nàng .
"Thấm Nhi  , nước ô mai của  thật sự bán  chạy!"
Thẩm Chi Nhi bước  nhà, nắm lấy tay Thẩm Bích Thẩm, hai mắt nàng  sáng lên, kích động : "Tỷ bán hết tất cả hơn một trăm bát, còn   nhiều   mua "
"Bán hết là  ,  thì  cũng yên tâm . Chi Nhi tỷ, mau  xuống  !" Từ  trấn trở về, Thẩm Bích Thấm   chắc chắn buôn bán trong thôn cũng  kém. "Thấm Nhi  , tổng cộng là một trăm hai mươi sáu bát, tất cả tiền đều ở đây,  đếm thử xem!" Thẩm Chi Nhi  xong  đưa túi tiền cho Thẩm Bích Thẩm.
"Một trăm hai mươi sáu văn,  thiếu một văn nào."
Thẩm Bích Thấm đổ hết tiền lên bàn và đếm ngay  mặt Thẩm Chi Nhi,  đó nàng lấy  ha mươi văn đưa cho Thẩm Chi Nhi, : "Chi Nhi tỷ, đây là tiền công hôm nay của tỷ"
"Thấm Nhi  ,  thật sự  giỏi, một ngày  thể kiếm  một trăm văn tiền" Trên mặt Thẩm Chi Nhi đầy vẻ sùng bái  lấy Thẩm Bích Thẩm. Tuy Thẩm Bích Thấm nhỏ tuổi hơn nàng  nhưng  tài giỏi hơn nàng   nhiều.
"May mắn  Chi Nhi tỷ hỗ trợ,   vẫn  tiếp tục phiền Chi Nhi tỷ."