Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-07-27 19:45:30
Lượt xem: 144

"Nha đầu này, con không cần bắt nạt Đại Võ thúc của con."

Bây giờ Thẩm Thủ Nghĩa đã hiểu một chút về tính tình của Thẩm Bích Thẩm, sờ sờ đầu Thẩm Bích Thấm nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ha hả, cha, cha cũng đoán được sao."

Quả nhiên, Thẩm Thủ Nghĩa vừa nói, Thẩm Thủ Thấm liền ngẩm đầu thè lưỡi với vẻ mặt nghịch ngợm. "Hồ -"

Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm không phải khổ sở thật, lúc này Thẩm Đại Võ mới duỗi tay lau mồ hôi lạnh, mới thả lỏng được.

"Đại Võ à, Thấm Nhi nói rất đúng."

Thẩm Thủ Nghĩa vỗ bả vai Thẩm Đại Võ nói: "Nếu đã là huynh đệ tốt thì đứng nói hai nhà, Triệu đại nương cũng sẽ là người mẹ thứ hai của ta, lấy tiền cho mẹ xem bệnh cũng không phải là việc gì cao siêu cả, ngươi mà nói như vậy thì ta sẽ không vui đâu."

"Trọng Thành ca, có người anh trai như huynh thì đời này của yêm đã đủ đáng giá rồi." Sau khi Thẩm Đại Võ nghe xong mặt đầy cảm động, giọng nói vẫn còn mang theo chút nghẹn ngào như cũ.

"Vậy là tốt rồi cha, Đại Võ thúc, bây giờ Triệu đại nương cần phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta nhanh chóng dẫn bà Triệu về nhà đã" Trẩm Bích Thẩm đứng một bên trái tim cũng đã ấm áp, mang theo ý cười nhu hòa trên mặt nói.

"Đúng đúng đúng, Thấm nha đầu nói rất đúng, chúng ta phải trở về thật nhanh.

Nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói vậy, Thẩm Đại Võ lập tức gật đầu đồng ý.

"Thấm nha đầu, chúng ta đã chuẩn bị đi ăn cơm, ngươi có muốn đi cùng không, Quý thúc sẽ mời khách" Nhìn thấy bọn Thẩm Bích Thẩm phải đi, Quý Đại công tử liền đi lên hỏi Thẩm Bích Thẩm.

"Được, nếu Quý thúc đã mời khách thì tất nhiên là ta muốn đi, hôm nay phải ăn một bữa thật no mới được, cơ hội này rất hiếm có đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-138.html.]

Thẩm Bích Thẩm đáp ứng rất dứt khoát, trong rất nhiều hoàn cảnh, thì cảm tình lại được gia tăng trên bàn ăn, hơn nữa sau này nàng muốn dừng chân ở phủ Chương Châu cũng cần một chỗ dựa, nhìn qua thì Quý phủ đúng là lựa chọn không tồi.

"Ha ha ha, được, chỉ cần cháu ăn hết, bao nhiêu thức ăn thúc cũng sẽ mời, đây là phụ thân của Thấm nha đầu sao, không biết xưng hô như thế nào, có muốn đi cùng với chúng tôi không?" Quý Đại công tử rất thoải mái cười hai tiếng sau đó cũng mời Thẩm Thủ Nghĩa.

"Ta họ Thẩm tên Thủ Nghĩa, tự Trọng Thành. Ta còn muốn giúp Đại Võ đưa Triệu đại nương trở về, nên không đi." Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm nói chuyện với vị đại nhân này nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa Trần đại phu cũng ở đó, nên Thẩm Thủ Nghĩa cũng yên tâm.

"Trọng Thành ca, một mình yêm đi về là được rồi, huynh đi cùng với bọn họ đi."

Tuy Thẩm Đại Võ thành thật nhưng cũng không phải người ngu ngốc, ông nhìn ra được mấy người Quý Hiên Dật chắc chắn là người giàu có có quyền thế, kết bạn được với những người như vậy thì chắc chắn sẽ có lợi cho Thẩm Thủ Nghĩa.

"Không được, để một mình ngươi đi về ta không yên tâm."

Thẩm Thủ Nghĩa không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu từ chối: "Thấm Nhi, cha biết con là đứa trẻ có chủ kiến, nhưng dù sao con cũng là con gái, nên cũng phải chú ý cử chỉ và lời nói một chút, hiểu chứ."

"Hiểu ạ, Thấm Nhi hiểu rồi." Biết Thẩm Thủ Nghĩa lo lắng cho mình, Thẩm Bích Thẩm liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

"Thật sự rất xin lỗi, ta đây cáo từ trước vậy."

Gật gật đầu với Thẩm Bích Thấm, Thẩm Thủ Nghĩa liền nói lời xin lỗi với mấy người Quý Đại công tử, sau đó liền đi cùng Thẩm Đại Võ về phía trước.

"Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử mà, cha cháu, thật sự không tệ đâu." Hành động chân chính của Thẩm Thủ Nghĩa đã cho thấy ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa đã khiến cho Quý Đại công tử nhìn bằng con mắt khác. ...

Thẩm Bích Thấm cho rằng liền ăn một bữa cơm bình thường ở trong trấn, không ngờ được Quý Đại công tử lại muốn dẫn cô đi đến tửu lâu trong huyện thành.

Thẩm Bích Thấm vốn đã định từ chối, nhưng lại nghĩ hai người này đều là những người có thân phận, nên tất nhiên cũng rất khó tính trong việc ăn cơm, liền không nói thêm gì nữa.

Loading...