Thẩm Bích Thẩm  Thường Kế Tổ gây , khiến cho tâm trạng cực kỳ , khẽ mỉm ,  đó cùng Lưu Trường Phúc   phủ tướng quân.
"Thấm Nhi!"
Thẩm Bích Thấm  bước  trong phòng, thì một giọng  quen thuộc lập tức vang lên bên tai nàng, giây tiếp theo, cả   ôm  trong lòng.
Mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, giọng  quen thuộc, khiến cho trái tim của Thẩm Bích Thẩm khế đập loạn nhịp, khóe mắt  khỏi  đỏ lên.
Nàng lập tức vươn tay ôm lấy   mặt, mừng rỡ : "Nương, Thấm Nhi  nhớ  đó!"
"Ơi, nương đến , nương cũng  nhớ con, Thẩm Nhi ngoan của nương!"
Nhìn thấy nữ nhi, khóe mắt của Thẩm Lâm thị cũng đỏ hoe, hốc mắt lập tức ươn ướt, ôm chặt Thẩm Bích Thấm  trong lòng,  nỡ buông tay.
Mặc dù đều là nữ nhi, nhưng Thẩm Lâm thị vẫn thiên vị Thẩm Bích Thấm, đứa con gái  ngoan ngoãn, hiểu chuyện và   nũng  của  hơn.
"Được,  , hiện giờ Thấm Nhi đang mang thai, chúng   xuống    tiếp."
Đợi  khi hai  con bình tĩnh , Thẩm Thủ Nghĩa mới lên tiếng : "Hai  con   thế,  chuyện gì thì  xuống  …”
"Cha, Thấm Nhi cũng  nhớ cha.”  mà,  để cho Thẩm Thủ Nghĩa  xong, Thẩm Bích Thẩm  rời khỏi vòng tay của Thẩm Lâm thị, nhào  trong lòng của Thẩm Thủ Nghĩa.
"Ơi, cha cũng nhớ con lắm."
Mấy đứa con của nhà họ Thẩm hầu như đều  chút dè dặt khi đối mặt với cha  , sự  mật như  thật  hiếm thấy, đột nhiên  Thẩm Bích Thẩm ôm lấy, ban đầu Thẩm Thủ Nghĩa  sửng sốt một chút, nhưng  đó  mỉm  nhẹ nhàng vỗ lưng của Thẩm Bích Thẩm : "Được , bao nhiêu tuổi  mà vẫn thích  nũng như  hả, nhanh  xuống , đừng để  mệt."
"Cha, con là nữ nhi của , trưởng thành  vẫn mãi là nữ nhi của , cho dù bao nhiêu tuổi con vẫn sẽ  nũng với  giống như khi còn nhỏ ." Thẩm Bích Thẩm chớp mắt, vẫn rúc  trong lòng của Thẩm Thủ Nghĩa  chịu buông tay.
"Ha ha ha, cái nha đầu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1109.html.]
Những lời Thẩm Bích Thẩm  khiến trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa cảm thấy cực kỳ vui mừng, sảng khoái  to, những lo lắng về việc phản loạn của Diêm Tùng trong cung cũng nháy mắt tan biến ngay lập tức.
Cả nhà  lâu  gặp , tất nhiên   nhiều chuyện để ,  đến mức Thẩm Bích Thẩm quên  chuyện chính,  đến tận giờ ăn cơm tối.
"Cô nương, đến giờ dùng cơm chiều  ạ." Lúc  Phong Ngâm cũng mỉm   .
"Là Phong Ngâm đấy ,   ngươi  thành , chúc mừng ngươi nhé."
Nhìn thấy Phong Ngâm, Thẩm Lâm thị lập tức mỉm  : "Hoa Tụng hình như cũng thành   đúng ?"
Hai tỷ  Phong Ngâm và Hoa Tụng  sống ở nhà họ Thẩm nhiều năm như , trong mắt của Thẩm Lâm thị, hai  họ chẳng khác gì con gái của bà .
"Cảm ơn phu nhân." Nghe , Phong Ngâm nhanh chóng  gật đầu, : " , nô tỳ và tiểu  đều thành  cùng ngày."
"Vậy thì , lúc đó  cảm thấy  lo lắng khi hai tỷ  các ngươi cũng  chút quá tuổi  mà vẫn   nhà chồng, nhưng bây giờ thì  ."
Thẩm Lâm thị vui vẻ : "Thành thật mà , nếu gả hai  các ngươi cho  bên ngoài  cũng  lo, hiện giờ thì  , đều là  trong nhà hiểu  tường tận, coi như  thể yên tâm ."
Vẻ mặt của Thẩm Lâm thị chân thành, sự quan tâm  khiến cho    còn cha  như Phong Ngâm cực kỳ cảm động.
Nàng  đỏ mắt : "Cảm ơn sự quan tâm của phu nhân,  thể  theo bên cạnh cô nương là sự may mắn lớn nhất đời  của nô tỳ, nô tỳ vĩnh viễn sẽ  rời khỏi cô nương."
"Nha đầu ngốc, nhà họ Thẩm chính là nhà  đẻ của ngươi, chỉ cần ngươi  ở , tuyệt đối  ai đuổi ngươi  cả." Thẩm Bích Thẩm  bên cạnh  .
Nếu   nàng gả đến phủ tướng quân, nếu như mấy  Phong Ngâm vẫn   theo cô đến phủ tướng quân, tất nhiên cũng  vấn đề gì.
"Vâng, cảm ơn cô nương ạ." Lúc  Phong Ngâm mới  : "Thức ăn đều  chuẩn  xong , mời các vị chủ tử đến dùng bữa."
"Ừm,  cũng " Phùng lão gật đầu : "Vậy ăn cơm , những chuyện còn  thì lát nữa  ."
"Những chuyện còn ?"