Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1082
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:43:06
Lượt xem: 26
Mấy người họ rời đi, sắc mặt Thẩm Bích Thẩm trở nên nặng nề, tuy sự việc còn chưa được chứng thực nhưng từ những bức thư kia, Thẩm Bích Thẩm căn bản đã đoán được phần nào.
Nếu chỉ là thư từ bình thường thì cần gì phải sử dụng ký hiệu bí mật, đương nhiên là vì đây là bí mật không thể để ai biết.
Chờ đến khi Phùng lão trở về, Thẩm Bích Thẩm đã nói chuyện này với ông ấy. Sau khi nhìn hết số thư từ kia, Phùng lão cũng lắc đầu, ông ấy không có nghiên cứu về những ký hiệu bí mật này.
Chẳng qua kết luận của Phùng lão cũng không khác Thẩm Bích Thẩm, chắc chắn Diêm Tùng đang có âm mưu rất động trời.
Sau khi một già một trẻ thương lượng với nhau, họ quyết định giao số thư bí mật này cho Mộ Dung Húc xem, dù sao Mộ Dung Húc cũng là tướng lĩnh, có lẽ hắn có nghiên cứu về phương diện này, nói không chừng có thể giải được đề tài khó khăn này.
Quân doanh Kế Châu.
Quân doanh rất an tĩnh, một thanh niên tuấn tú với sắc mặt mặt nghiêm nghị, trên người mặc thường phục màu đen đứng cạnh bàn nhìn bản đồ.
Nhưng điều khác biệt với khí chất thường ngày của hắn chính là, bình thường trên gương mặt lạnh lùng kia thì đôi môi sẽ mím chặt thì lúc này lại hơi nâng lên, ở khóe mắt xinh đẹp kia chậm rãi nhuộm ý cười.
"Ôi, Long Ngũ, ngươi không cảm thấy gần đây chủ tử rất kỳ lạ sao?"
Long Thập Nhị nhìn Mộ Dung Húc một lần nữa, hắn cảm thấy rất kỳ lạ, Long Thập Nhị vụng trộm kéo ống tay áo Long Ngũ, nhỏ giọng nói.
"Còn cần ngươi nói chắc? Tất nhiên ta cũng cảm nhận được."
Long Ngũ hờ hững liếc nhìn Long Thập Nhị, từ tốn nói: "Ngoại trừ phu nhân ra, còn ai có thể khiến chủ tử lộ ra biểu cảm đáng sợ như vậy?"
Thật ra mỗi người đều phát hiện ra, từ một tháng trước sau khi chim ưng đưa thư đến thì Mộ Dung Húc đã bắt đầu không bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1082.html.]
Còn nhớ hôm đó, chủ tử nhận được thư nhà, ban đầu là một trận cười cuồng dại, sau đó hắn xách trọng kiếm vọt ra khỏi doanh trại, múa kiếm trên đống tuyết lớn, sau đó nữa chính là mỗi ngày đều là trạng thái như thế này, khóe môi luôn mang ý cười như có như không.
Phải biết rằng, từ trước đến nay hình tượng của Mộ Dung Húc trước mặt các thuộc hạ đều chính là mặt đơ, bây giờ đột nhiên lộ ra nụ cười ôn hòa thế này, trái lại khiến cả người bọn hắn đều phát run từng trận, không thể nào thích ứng được.
"Long Ngũ, Long Thập Nhị, hai người các ngươi rất nhàn rỗi?"
Vào lúc này, đột nhiên Mộ Dung Húc quay đầu lại, vẻ mặt nhìn hai người họ rất hững hờ: "Không bằng các ngươi lên tiền tuyến dò xét trước đi!"
Không biết có phải vì gần đây đang là mùa đông hay không mà đột nhiên Thát Tử bên kia cũng không có động tĩnh gì, vì vậy mấy ngày nay Mộ Dung Húc mới có thời gian rảnh rỗi, nghiên cứu sách lược tác chiến.
"Khụ! Chủ tử, thuộc hạ sai rồi, người tha thứ cho thuộc hạ lần này đi!" Nghe nói đến đây, hai người đều tái mặt, họ lập tức lên tiếng cầu xin.
Trời đang lạnh căm căm thế này lại bắt họ phải đi làm thám tử, họ sẽ bị lạnh c.h.ế.t mất, rõ ràng có người phụ trách dò thám, còn bắt bọn hắn đi, còn không phải vì vừa rồi hắn đã nghe được họ nói chuyện nên mới muốn tìm cớ cố ý trừng phạt họ đây mà.
"Chủ tử, có thư.”
Vào lúc này, Long Nhất từ bên ngoài đi vào, trên người hắn vẫn còn tuyết bám đầy, hắn trình thư lên cho Mộ Dung Húc: "Là thư nhà."
"Ồ?"
Vừa nghe nói là thư nhà, ánh mắt Mộ Dung Húc đã sáng lên, hắn lập tức vươn tay ra nhận lấy.
Kể từ khi biết được Thẩm Bích Thẩm mang thai, mỗi ngày trong lòng hắn đều cầu mong cho Thẩm Bích Thấm và hài tử được bình an, bây giờ nhìn thấy thư nhà lại đến, không khỏi khiến hắn cảm thấy căng thẳng.
"Ừm, lần này thư lại nhiều như vậy?"
Cầm thư trên tay, Mộ Dung Húc không khỏi nghi ngờ, hai hàng mày đã cau chặt lại Sau khi mở thư ra, bên trong lại có hai lá thư, một lá không có đề mục, một lá khác vẫn được viết bằng nét chữ tiểu khải quen thuộc, ghi rõ "thư nhà".