Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 1045
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:23:21
Lượt xem: 53
Thẩm Bích Thẩm còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên nghe quản gia tiến đến thông báo có thánh chỉ tới. Tuy rằng Thẩm Bích Thẩm cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám trì hoãn, nàng sửa sang lại quần áo rồi ra cửa tiếp chỉ.
Ra cửa rồi mới biết được, người ban chỉ thế mà lại là Mộ Dung Húc.
"A Húc..."
Nhìn thấy Mộ Dung Húc, đầu óc Thẩm Bích Thẩm vẫn còn mờ mịt, nàng đang do dự có nên quỳ xuống hay không thì Mộ Dung Húc đã đỡ lấy nàng.
"A Thẩm, đây là thái độ tạ lỗi của ta, muội xem!" Mộ Dung Húc đặt thánh chỉ vào tay Thẩm Bích Thẩm.
Không có tuyên chỉ, cũng không có những lễ tiết đó, càng không cần quỳ xuống.
"Đây là thánh chỉ ta cầu xin bệ hạ tứ hôn, sau này muội chính là vị hôn thê được bệ hạ tứ hôn cho ta rồi."
Mộ Dung Húc nắm tay Thẩm Bích Thấm, nghiêm túc nói: "Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề biên giới bị xâm phạm, sau đó trở lại cưới muội. Trước đây là do ta đã sai, ta không nên nghi ngờ muội, xin muội tha thứ cho ta, ta cam đoan sẽ không tái phạm!"
"Ồ."
Nghe Mộ Dung Húc nói, lúc này bách tính đang vây xem xung quanh lập tức xôn xao không ngừng.
Thánh chỉ tứ hôn! Từ sau sự kiện bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, Mộ Dung Húc không những không tức giận mà trái lại còn tự mình đến cầu xin Hoàng đế ban thánh chỉ tứ hôn, hơn nữa còn xin lỗi tại chỗ.
Chẳng biết thế nào mà khi chứng kiến một màn thế này, đột nhiên dân chúng cảm thấy suy nghĩ trước đó của họ hình như là sai rồi, cũng không phải Mộ Dung Húc sợ vợ mà chính là hắn thật sự yêu vị hôn thê này vô cùng.
Có thể làm đến mức này vì nàng, hắn không hổ là một tướng quân oai phong tứ phương, quả thực cho người khác phải bội phục.
Trong thoáng chốc, hình tượng Mộ Dung Húc nhu nhược, sợ vợ đã biến mất không còn dấu vết, lúc này hắn đã trở thành đức lang quân như ý mà toàn bộ nữ tử kinh thành muốn tìm được, còn Thẩm Bích Thẩm trở thành đối tượng được nữ tử khắp kinh thành hâm mộ.
Có phu như thế, phụ cầu gì hơn.
"A Thẩm, tha thứ cho ta được không?" Mộ Dung Húc nắm tay Thẩm Bích Thẩm, thâm tình nói.
"Được!” Thẩm Bích Thẩm cảm thấy mũi mình hơi cay, nàng gật đầu.
Nếu tiếp tục náo loạn nữa thì chính là nàng đang làm kiêu. Đủ rồi, Mộ Dung Húc đã làm tất cả rồi, đã đủ rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1045.html.]
"Bộp bộp bộp…”
"Tốt! Tốt!"
"Chúc mừng Mộ Dung tướng quân!"
"Chúc mừng! Chúc mừng!"
Thấy hai người đã hòa hợp, dân chúng vây xem không khỏi kích động vỗ tay reo hò, họ nhao nhao nói lời chúc mừng.
"Đa tạ! Đa tạ!"
Mộ Dung Húc kéo tay Thẩm Bích Thẩm nói tiếng cảm tạ với dân chúng, hắn cao giọng nói: "Đa tạ chư vị đã ủng hộ, đợi đến ngày thành thân, mời tất cả chư vị đến uống rượu mừng."
"Nhất định! Nhất định!"
Mặc dù biết đây chỉ là lời nói khách sáo của Mộ Dung Húc, giới dân chúng thấp cổ bé họng như họ làm sao uống nỗi rượu mừng của đại tướng quân? Nhưng cho dù vậy thì lời mời này của hắn cũng đã nhận được hảo cảm của dân chúng.
Vị tướng quân này có danh tiếng xuất sắc, tay cầm trọng binh nhưng lại rất dễ gần.
Thế là ở phủ Chương Châu từ đó về sau, Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc lại được truyền đi một giai thoại, họ được xem là tuyệt phối trời đất tạo nên.
Mưa thu lạnh buốt, bóng đêm thăm thẳm tràn ngập hơi lạnh khiến người ta còn chưa kịp phát giác đáy lòng giá rét hơn.
Lý phủ.
"Tứ hôn... Sao?"
Đến tối, tin tức tứ hôn đã truyền khắp kinh thành, trước giờ Lý Ngôn Sanh chưa từng uống rượu nhưng hôm nay hắn đã say mèm.
Thật ra lần thứ nhất Mộ Dung Húc làm ra hành động nhượng bộ, hắn đã hiểu được cả đời này hắn và Thẩm Bích Thẩm cũng không có hy vọng, bây giờ thánh chỉ tứ hôn đã hạ xuống, sau này hắn hoàn toàn không còn một cơ hội nào nữa.
Cho đến bây giờ hắn mới hiểu được cảm giác tuyệt vọng là thế nào... Đau đến mức không muốn sống nữa, sống không còn ý nghĩa gì.
Trước kia hắn còn tự nhủ với chính mình, hắn phải cố gắng để chính mình càng mạnh hơn, có lẽ đến lúc đó hắn vẫn có cơ hội, thế nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy, tất cả những gì hắn hy vọng đều trở thành hy vọng xa vời.
"Công tử, trời mưa rồi, người uống say như vậy, còn dầm mưa thế này sẽ sinh bệnh mất." Thấy Lý Ngôn Sanh khăng khăng muốn dầm mưa, thư đồng bên cạnh hắn lo lắng vô cùng.