Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-07-26 23:31:07
Lượt xem: 193
"Tam ca, sao tam thúc lại đến nhà chúng ta?" Chờ Thẩm Thủ Lễ đã đi xa, Thẩm Bích Thấm mới hỏi Thẩm Kỳ Viễn.
"Bà." Thẩm Kỳ Viễn chỉ về phía nhà chính bên kia.
Sau đó Thẩm Bích Thấm đã hiểu ra. Hắn cảm thấy nhà chính bên kia quá ồn ào, bị
quấy rầy chịu không được nên mới chạy đến nhà họ. Chỉ là không biết nhà chính bên kia đã xảy ra chuyện gì, chờ tối về phải hỏi Thẩm Lâm thị mới được.
Theo thường lệ nàng sẽ đến nhà Thẩm Đại Võ nấu cơm tối, sẵn tiện Thẩm Bích Thấm hỏi thăm Thẩm Triệu thị rằng mình có thể gieo hạt ớt trong vườn nhà họ được không, trong vườn nhà Thẩm Đại Võ vừa khéo có một mảnh đất nhỏ để trồng rau nhưng bây giờ thì không trồng gì cả.
Hạt ớt không được trực tiếp trồng xuống đất mà cần phải tưới nước ươm giống trước, chờ cho mọc mầm thành cây con mới dời ra trồng ngoài đất.
Vừa nghe Thẩm Bích Thẩm muốn mượn đất trồng rau Thẩm Triệu thị không nói hai lời đã đồng ý ngay.
"Bà Triệu, cháu chỉ mượn dùng khoảng hơn một tháng mà thôi, hai trăm văn này xem như là tiền cháu thuê đất." Thẩm Bích Thấm đặt túi tiền lên bàn cơm nói.
Đợi cho mầm cây ớt lớn lên và có thể dời ra đất trồng cũng cần năm mươi mấy ngày, vốn dĩ cũng không cần đến hai trăm văn tiền nhưng Thẩm Bích Thẩm có lòng muốn giúp đỡ nhà Thẩm Đại Võ nên số tiền nhà xem như tiền công Thẩm Đại Võ đã hỗ
trợ nhà nàng.
"Không được, chẳng qua chỉ là một miếng đất trồng rau nho nhỏ, cho dù bà không cho cháu mượn thì trong nhà cũng không có hạt giống gì để trồng cả nên bà không nhận tiền của cháu được."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm lấy ra nhiều tiền như vậy, Thẩm Triệu thị giật mình thốt lên, bà ấy không do dự mà lắc đầu từ chối ngay.
"Bà Triệu, nếu như bà không nhận tiền, Thấm Nhi cũng chỉ có thể không trồng ớt này." Thẩm Bích Thấm không nói thêm gì nữa, nàng cúi đầu, quay người muốn rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-103.html.]
"Cháu, đứa nhỏ này thật là. Được được được, bà nhận, bà nhận rồi, được chưa?"
Thẩm Triệu thị vội kéo tay Thẩm Bích Thấm lại, biểu thị đồng ý, vành mắt bà ấy đã ửng đỏ.
Trong lòng bà ấy biết rõ hành động của Thẩm Bích Thẩm chính là đang muốn giúp đỡ nhà bà ấy. Cho dù Thẩm Bích Thấm không mượn đất thì trong nhà bà ấy cũng không có tiền mua hạt giống, nếu vậy đất trồng kia cũng chỉ để hoang phế mà thôi. Trong lòng Thẩm Triệu thị vô cùng vui mừng, Đại Võ nhà bà ấy đã có một người huynh đệ rất tốt!
Thật ra bà cụ chất phác lại chưa từng tính toán mấy năm qua Thẩm Đại Võ đã giúp đỡ cho nhà Thẩm Thủ Nghĩa biết bao nhiêu chuyện.
Mượn được đất gieo hạt, Thẩm Bích Thấm lập tức gieo hạt ớt xuống, chờ nàng làm xong và trở về nhà thì Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị cũng vừa về đến nhà.
Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm trở về, phần cháo lỏng giống như nước thiu mang về từ
nhà chính bên kia đều bị mọi người lãng quên.
Sau khi đóng chặt cửa sổ và cửa chính, một nhà vui vẻ ăn đồ ăn Thẩm Bích Thẩm mang về.
Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị đều không bỏ được bốn cái bánh bã ngô nên đã nhúng vào nước canh thịt mà ăn, có nước canh thịt và rau xanh ăn kết hợp thì dù là bánh bã ngô cũng khiến người ta thấy vô cùng ngon.
Người trong nhà múc canh cho nhau, gắp thức ăn cho nhau, dưới ngọn đèn mờ nhạt, họ vừa ăn cơm tối vừa cười nói vui vẻ, bầu không khí vô cùng ấm áp.
"Nương, hôm nay vì sao bà lại đánh đại bá nương vậy?"
Ăn cơm tối xong, Thẩm Bích Thấm trốn ở trong chăn nhìn sang Thẩm Lâm thị đang thêu khăn bên kia hỏi.
"Ôi, chuyện này là bà của con không nói lý. Ngọc Nhi quá đáng thương!" Thẩm Lâm thị thở dài, sau đó mới kể lại từ đầu đến cuối.
Thì ra hôm nay có người muốn cầu thân Thẩm Bích Ngọc, điều kiện của đối phương rất tốt, nhà giàu có ở huyện Nam Tịnh trấn trên, đàng trai hai mươi tuổi, còn là một thư sinh, nói rằng ưa thích cô nương lớn tuổi hơn, thế là coi trọng Thẩm Bích Ngọc.