Vài ngày hôm , Hoàng Hậu  gọi riêng nàng  trong cung gặp mặt.
Xe ngựa nhanh chóng  qua cửa cung,  khi  theo dẫn đường thái giám đến sảnh phụ, Thẩm Bích Thấm mới hiểu  tại  sớm như  Hoàng hậu  gọi nàng đến đây.
Trên bàn tròn lớn trong phòng  bày đầy thức ăn,  bàn  ba cái bát, ba đôi đũa,  khó để đoán  một trong  đó là chuẩn  cho nàng.
"Bích Thẩm kính chào Hoàng tổ phụ và Hoàng tổ mẫu." Sau khi giải tán tất cả những  hầu trong phòng, để Hoa Tụng và Phong Ngâm  canh ngoài cửa, Thẩm Bích Thẩm mới cung kính hành lễ vãn bối với hai  họ.
"Con là Thấm Nhi đúng , thật sự  quá, tổ mẫu  mong ngóng gặp con  lâu ."
Đợi  khi Thẩm Bích Thẩm hành lễ xong, Hoàng hậu lập tức đích   dậy đỡ lấy Thẩm Bích Thẩm,  khi  một lượt, bà  mới hài lòng gật đầu : "Được,  lắm,     là một cô nương thông minh lanh lợi ."
Tính cách của Thẩm Bích Tuyết dịu dàng, ánh mắt nhu hòa, nhưng Thẩm Bích Thấm thì khác, mặc dù còn nhỏ,  như vô hại, nhưng đôi mắt của con bé mơ hồ như  ánh  sáng lấp lánh, bình tĩnh giống như trúc xanh, mềm mại mà  mất vẻ kiên cường, Hoàng hậu   một cái   cô cháu gái  của  chỉ e là một cô nương  tầm thường.
"Thấm Nhi  sớm  gặp Hoàng tổ mẫu, chỉ là Hoàng tổ phụ  lúc đó tổ mẫu  cảm, cháu gái sợ  phiền ngài nghỉ ngơi, cho nên  đến thăm ngài."
Thẩm Bích Thấm đỡ hoàng hậu, dịu dàng : "Hoàng tổ mẫu   trách cháu gái  hiểu chuyện như  đúng ?"
"Ai ya,    thể, lúc đó là    với hoàng thượng  cho con đến gặp , sợ sẽ lây bệnh cho con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-1026.html.]
Thấy Thẩm Bích Thấm ngoan ngoãn như , trong lòng hoàng hậu cảm thấy vô cùng an ủi, kéo nàng  xuống bàn ăn,  đó mới hiền từ : "Hôm nay  gọi con đến đây sớm như , là  con cùng ăn sáng với chúng , con sẽ  cảm thấy  vui đúng ?"
"Sao  thể chứ, cháu gái thật sự cảm thấy  vui khi  thể cùng ăn cơm với Hoàng tổ phụ và Hoàng tổ mẫu." Thẩm Bích Thấm lắc đầu  : "Hơn nữa, cháu gái cũng  thói quen dậy sớm tập thể dục, lúc đó cũng thức , cũng  coi là sớm."
"Ồ tập thể dục buổi sáng ? Trước đây   con  võ công, nhưng  ngờ là thật?" Hoàng hậu cảm thấy kinh ngạc hỏi, thời đại  nữ tử tập võ cũng  nhiều.
"Tất nhiên là thật , đưa cháu gái  của chúng  đúng là nữ tử cân quắc  nhường tu mi (*nữ nhân cũng  thua nam nhân) đấy, ngày hôm  khi con bé  hổ tấn công, cũng  thể bình yên vô sự trốn thoát."
Là hôm , lúc cô và nhóm  Lưu Trường Phúc dạo phố, nhân tiện khảo sát thị trường ở kinh thành thì bỗng nhiên  2 con hổ xổng chuồng từ  chạy thoát, náo loạn cả khu phố. Hai con hổ vô cùng hung dữ khiến cho nhóm  Thẩm Bích Thấm  mất một lúc lâu mới  thể chế ngự , nhưng  may Lưu Trường Phúc vì bảo vệ cô mà  thương khá nặng, hiện đang  Lý Sanh Ngôn chữa trị vết thương.
Lúc  hoàng đế còn tự  múc một bát cháo cho Thẩm Bích Thẩm, tươi  đặt ở  mặt nàng.
"Hoàng tổ phụ, đáng lẽ  nên để cháu gái lúc cháu cho  mới đúng,   thể để  tự   chứ." Thấy  Thẩm Bích Thẩm sợ hãi nhanh chóng  dậy.
"Ai,  xuống, nhanh  xuống , trẫm bây giờ cũng   hoàng đế, mà chỉ là một  tổ phụ bình thường thôi, múc cho cháu gái một bát cháo thì   chứ, cũng  đến mức xa cách như ." Hoàng đế vươn tay ấn   xuống, vẻ mặt từ ái  .
"Vậy thì...  cháu gái cảm ơn Hoàng tổ phụ ạ." Nghe , Thẩm Bích Thẩm cũng  từ chối nữa, chỉ mỉm   cảm ơn.
" , hoàng tổ phụ của con  yêu quý con, con đừng khách sáo với ông   gì."