Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 9: Bị Chọc Tức Đến Mức Ngất Tại Chỗ
Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:28:18
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh ơi, thật ra em đã nghỉ học từ năm ngoái rồi.”
“Sau này anh không cần gửi tiền về nữa, em hiện giờ không ở nhà họ Tô nữa. Hôm nay anh về thì nói với đốc công là anh không làm nữa, cuối tháng này anh về thành phố đi.”
Tô Bình nóng nảy, “An An, em đi đâu? Không phải nói anh gửi tiền về thì họ sẽ cho em đi học sao? Sao em lại không học?”
Tô An không giấu giếm anh trai, tính tình anh khờ khạo, không nói thẳng ra sợ anh lại bị người nhà họ Tô lừa gạt.
“Anh ơi, tiền anh gửi về nhà căn bản không tiêu vào người em. Quần áo giày dép của em đều là nhặt đồ cũ Tô Kiều mặc chán không dùng nữa. Ở nhà em phải làm rất nhiều việc. Giấy báo nhập học của em, bị Kỷ Thanh Thanh đưa cho Tô Kiều rồi. Họ cho em xem sắc mặt, còn không cho em ăn cơm no. Bây giờ em đã đi lấy chồng rồi.”
Phiêu Vũ Miên Miên
“Họ lấy em đổi lấy hơn một nghìn đồng tiền sính lễ và một suất làm việc ở xưởng thép.”
Tô Bình nắm chặt nắm đấm, đột nhiên đứng bật dậy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: em gái bị bán rồi. Bởi vì trước đây ở nông thôn, cũng có không ít gia đình lấy con gái đổi lấy tiền sính lễ, những cô gái bị bán đi đó không một ai là vui vẻ, đều khóc rất thảm thương, còn bị đánh đập nữa.
Tô Bình đột nhiên nắm lấy cổ tay Tô An, “An An, em, em đừng sợ, anh có thể kiếm tiền, họ bán em bao nhiêu tiền, anh sẽ trả lại cho họ.”
“Họ có đánh em không? Mắng em không?”
Tô An trấn an anh trai đang lật qua lật lại đánh giá mình, muốn kiểm tra trên người cô có vết thương nào không.
“Anh ơi, không có đâu, anh yên tâm, em vẫn ổn. Anh xem em bây giờ còn có thể đến tìm anh mà. Anh yên tâm đi, chỉ là sau này anh đừng bị người nhà họ Tô lừa gạt nữa, cũng không cần đưa tiền cho họ nữa. Họ đối xử với chúng ta không tốt đâu, còn đuổi cả mẹ đi nữa, họ đều là người xấu.”
Tô Bình thở phào nhẹ nhõm, ngây thơ ngơ ngác gật đầu, “Được, anh không ở với họ nữa. Nhưng em nghìn vạn lần đừng có chuyện gì nhé. Anh đã hứa với mẹ rồi, nói sẽ trông chừng em cho tốt.”
Nói đoạn, Tô Bình tức giận dâng trào.
“Thật quá đáng, thật quá đáng! Sao em không nói cho anh? Anh không phải đã nói với em rồi sao, họ bắt nạt em, em phải viết thư cho anh. Số điện thoại ở mỏ anh không phải đã để lại cho em rồi sao? Em gọi điện báo cho anh chứ. Tết về nhà anh hỏi em cũng không nói.”
Nói đến đây, Tô Bình kéo tay Tô An muốn đi, “Đi, nhanh uống xong, trả chai cho ông chủ. Anh sẽ cùng em về. Họ dám bắt nạt em, anh đánh c.h.ế.t họ!”
Tô An kéo cao giọng, quát, “Anh ơi, anh đừng nóng vội, nghe em nói đã.”
“Được, anh nghe em nói.” Tô Bình lập tức tắt lửa, đôi mắt to trong veo ướt át nhìn em gái.
“Anh ơi, anh về bây giờ cũng vô dụng. Em đã lấy chồng rồi. Anh cứ nghe em đi, đừng gửi tiền về nữa. Lát nữa anh nói với đốc công là anh không làm nữa, cuối tháng anh về thành phố. Sau này anh cứ ở bên cạnh em, anh không ở đây, người khác lại muốn bắt nạt em.”
Tô Bình nghe em gái nói, không nói hai lời, gật đầu, “Được, lát nữa anh về mỏ, sẽ nói với anh Lưu là anh không làm nữa. Sau này anh sẽ ở bên cạnh em, anh xem ai dám bắt nạt em.”
Thuyết phục được anh trai, Tô An lại nhắc đến Vương Tiểu Thúy.
“Anh ơi, anh có nhớ mẹ không, nhớ đội sản xuất Vương gia không?”
“Nhớ.”
“Vậy chờ anh về thành phố rồi, chúng ta cùng đi đội sản xuất Vương gia thăm mẹ nhé, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-9-bi-choc-tuc-den-muc-ngat-tai-cho.html.]
Tô Bình cúi đầu lắc đầu, yếu ớt mở miệng, “Anh quên đường về rồi.”
Tô An nhìn anh trai ngốc nghếch, “phụt” một tiếng bật cười.
Nhà họ Tô ở thành phố A, còn đội sản xuất Vương gia lại ở huyện Dương thuộc thành phố A. Huyện Dương còn có một thị trấn nhỏ bên dưới, rồi thị trấn nhỏ lại có một thôn núi nhỏ hẻo lánh phía dưới nữa.
Trước khi đến thành phố A, hai anh em lớn chừng đó, cả thị trấn cũng chỉ đi vài lần, huyện thành ở hướng nào cũng không biết, càng đừng nói đến thành phố. Lúc trước Vương Tiểu Thúy dẫn hai anh em họ đến tìm Tô Kiến Quân, đã đi bộ mười mấy dặm đường núi, đổi xe bò, rồi đổi ô tô, cuối cùng còn đổi tàu hỏa, xuống tàu hỏa lại đổi xe ca, loanh quanh bảy tám vòng mới tìm được thành phố A. Hơn nữa Tô Bình và Tô An còn say xe, dọc đường đi đều choáng váng mơ hồ. Nếu không phải cô có ký ức kiếp trước, có lẽ cô cũng rất khó tìm được đường về.
“Anh ơi, em biết đường về mà, chờ có thời gian, chúng ta cùng nhau về thăm mẹ đi.”
________________________________________
Ở một bên khác, tại nhà họ Tô, Tô An đã lật bàn bỏ đi. Tô Kiến Quân giơ ghế không đuổi kịp Tô An, ngược lại còn làm trật cái lưng của mình, tức đến nỗi ở nhà gân cổ lên chửi ầm ĩ, còn đập vỡ hai cái chén.
Kỷ Thanh Thanh nén một bụng tức, dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất. Đồ ăn đều bị đổ ra đất không thể ăn được nữa. Bà ta định lấy nồi canh sườn nấm buổi sáng còn để trong bếp ra ăn, tiếp tục làm món phụ cho bữa tối. Kết quả, cái nồi hầm ở cạnh bếp lò, bên trong chỉ còn lại một nắm xương sườn đã được gặm sạch, còn bị nhai rồi nhổ ra nữa.
Nhìn dấu răng trên xương sườn, có thể thấy lúc đó Tô An đã ăn ngon miệng đến mức nào. Kỷ Thanh Thanh tức đến nỗi suýt nữa thì đập cả cái nồi.
“Con tiện nhân này, nhiều năm như vậy tao thật sự đã nhìn lầm nó. Cứ tưởng là một quả hồng mềm yếu, không ngờ lại là một con sói con không gầm gừ.”
Xương sườn và nấm bà ta khó khăn lắm mới mua được, bà ta còn chưa nỡ ăn, chỉ múc ra một bát cho Tô Lỗi, vậy mà bây giờ lông cũng không còn.
Tô Kiến Quân nghe tiếng “bang bang” đập nồi trong bếp, không khỏi hỏi vọng ra. Kỷ Thanh Thanh mặt đen sầm đi đến.
“Kiến Quân, con gái nhà quê ông mang về này thật sự là không ra gì! Cả người toàn những thói xấu không lên nổi mặt bàn. Đúng là ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng mà! Tôi đây nghĩ ông gần đây vất vả, khó khăn lắm mới mua được hai cân sườn hai lạng nấm hầm canh định bồi bổ cho ông, ông nhìn xem, ông nhìn xem đi!”
Kỷ Thanh Thanh giơ cái nồi úp ngược lên trời cho Tô Kiến Quân xem đống xương cốt bên trong.
“Cái con gái hiếu thảo nhà ông đấy, nó để lại cho ông mấy khúc xương đã gặm sạch rồi. Hừ, tôi không phải mẹ ruột thì thôi đi, nó chướng mắt thằng Tiểu Lỗi em trai ruột của nó thì tôi cũng chấp nhận. Ông là bố ruột của nó đấy chứ?”
“Bao nhiêu năm nay ông cho nó ăn, cho nó mặc, nuôi lớn như vậy mà thật sự không bằng nuôi một con chó. Ông nhìn xem người ta trong lòng có nghĩ đến ông không?”
“Cứ như vậy, ông già rồi có thể trông cậy vào hai anh em nó được không? Đều là cái đồ lòng lang dạ sói cả!”
“Mệt chúng ta còn tìm cho nó một nhà tốt như vậy, cái đồ sói mắt trắng vô lương tâm…”
Tô Kiến Quân vốn dĩ trong lòng đã bùng lửa, bị Kỷ Thanh Thanh thêm mắm thêm muối, đổ thêm dầu vào lửa như vậy, trực tiếp tức đến mức suýt nữa thì thăng thiên tại chỗ (ngất đi vì tức giận). Trong lòng ông ta hận không thể lập tức bóp c.h.ế.t Tô An.
“Hôm kia bà đi xưởng thép tìm Triệu Đại Hưng, đối phương chỉ nói hắn đi công tác thôi đúng không? Có nói lúc nào về không?”
“Mau nhanh đuổi nó đi đi, để nó đi gây họa cho nhà người ta đi.”
“Nếu không phải cái công việc ở xưởng gốm sứ của tôi lúc trước bị…”
Kỷ Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, “Tôi thật sự một khắc cũng không muốn nhìn thấy nó!”