Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 50: Bi Thảm Sụp Đổ Của Tiêu Kế Lương

Cập nhật lúc: 2025-07-02 16:47:13
Lượt xem: 200

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba em Triệu Long, Triệu Hổ, Triệu Phượng co ro giường, dám cãi cọ cũng dám động đậy, tất cả đều vùi đầu chăn, dám thở mạnh. Chúng nó cảm giác xảy chuyện lớn , còn lớn hơn cả chuyện ba đánh bệnh viện.

“Ô ô ô ô, hắt xì, hắt xì ~”

“Hắt xì ~”

Tiêu Kế Lương khoác mái tóc ướt sũng, quấn chăn, giọng khàn đặc ngừng đập cửa phòng Tô An.

“Phanh phanh phanh ~”

“Tô An, mày cái đồ tiện nhân trời đánh, mày dậy ngay cho tao! Mày cái đồ bất hiếu hổ, mày cái chuyện ghê tởm , mày đầu óc bệnh hả?”

“Mày c.h.ế.t đây, lão nương cùng mày đồng quy vu tận!!!”

“Mày c.h.ế.t đây, a, a hắt xì ~”

“Ô ô ô ô, mày hả? Súc vật cũng như mày chứ? Mày sợ thiên lôi đánh xuống , mày cái đồ lạn hóa ngàn cưỡi vạn đè, Triệu gia chúng tao đổ tám đời mốc...”

Tô An tiếng chửi rủa đứt quãng truyền đến từ bên ngoài, nội tâm một chút cũng d.a.o động. Những lời , đời bao nhiêu , tai cô chai lì . Cô bình tĩnh thò , lấy một cuộn giấy vệ sinh từ trong túi, xé một đoạn, vo thành viên nhỏ, nhét lỗ tai . Cô rúc chăn ngủ say sưa. Sau còn liên tục tác chiến, cô nghỉ ngơi thật , dưỡng đủ thể lực, đẩy cả nhà Triệu gia đến điên thì thật với mười mấy năm ngược đãi và hai mạng mất của đời cô.

Hàng xóm xung quanh Triệu gia lờ mờ thấy Tiêu Kế Lương cả đêm. Sáng sớm trời còn tờ mờ sáng, Tiêu Kế Lương liền quấn chăn, vịn tường run rẩy ngoài. Bà sốt .

“Khụ khụ khụ khụ ~”

Sáng sớm , học, mua đồ ăn, tập thể dục, lầu náo nhiệt. Thấy Tiêu Kế Lương xuống, ít mắt lóe lên vẻ tò mò liền vây quanh .

“Nha, chị Tiêu, thế hả chị?”

Vương Mãn Anh xách giỏ rau, thấy Tiêu Kế Lương sắp ngã lầu, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà . Vừa chạm , cảm giác nóng bỏng, đôi mắt sưng đỏ và môi khô khốc của Tiêu Kế Lương, Vương Mãn Anh trong lòng căng thẳng. Cô vội vàng đưa tay xem xét trán Tiêu Kế Lương: “Ai da, nóng bỏng quá. Sao sốt nặng thế ?”

“Gì, phát sốt?”

Những hàng xóm vây , cũng đưa tay sờ sờ, cũng đưa tay thăm thăm: “Ai, đúng là phát sốt thật .”

“Hôm qua còn ? Sao qua một đêm bệnh nặng thế ?”

“Nhanh lên bệnh viện truyền nước .”

“Ai da, cái nhà cũng , Đại Hưng còn ở bệnh viện, con cái còn nhỏ, giờ bà Tiêu cũng bệnh .”

Tiêu Kế Lương vất vả lắm mới dựa bộ dạng đáng thương , nhận lòng thương hại của , liền níu lấy Vương Mãn Anh để cầu cứu.

“Mãn Anh , phiền cô , gọi điện cho Ngọc nhà một tiếng, tình hình nhà với nó, bảo nó về một chuyến.”

“Khụ khụ khụ khụ ~”

“Số điện thoại cho cô.”

Phiêu Vũ Miên Miên

Đối mặt với sự quan tâm của hàng xóm láng giềng, nghĩ đến những gì trải qua tối qua, Tiêu Kế Lương khỏi bi từ tâm tới. Cơn sốt cao cũng ngăn kể khổ. Bà đau khổ quá, nghẹn khuất quá, bà sỉ nhục...

“Ô ô ô, các , già thế , con tiện nhân Tô An hổ đó, cưỡi... ô ô ô... cưỡi ... ô ô ô... ách... cách...”

Lý Bảo Hoa vuốt n.g.ự.c cho Tiêu Kế Lương an ủi: “Ai da, đừng đừng , chúng đều , bà cả ngày đều treo ngoài miệng mà, con dâu mới cưỡi lên đầu mà ị, tè đúng .”

bà đó, tính tình lớn quá, bao nhiêu chuyện tức đến nông nỗi , một chút theo ý bà là bà ị, tè lên đầu.”

Lưu đại mụ ở bên cạnh với giọng âm âm dương dương: “ , , lòng rộng rãi chút, đừng học những kẻ lòng hẹp hòi, nếu cứ thế tự tức mà đổ bệnh, thì đáng. Quay đầu còn trách Tiểu Tô, động một tí là cưỡi lên đầu bà mà ị, tè.”

Tiêu Kế Lương nức nở : “Không , , là thật sự, khụ khụ khụ khụ khụ, nó thật sự cưỡi lên... ô ô... đầu ị...”

Lưu đại mụ nhếch miệng , cắt ngang lời Tiêu Kế Lương: “Nha ~ ý bà là , đều là oan uổng hả?”

“Còn là sự thật?”

“Hừ, dù những lời , là một câu cũng tin.”

“Nếu bà trêu chọc , ăn no rỗi , nào cũng phiền bà ? , vẫn nên thiện lương, thật sự cho rằng ai cũng là cái đứa Lệ Lệ , tùy bà đánh mắng ?”

Tiêu Kế Lương vốn thoải mái, Lưu đại mụ nghẹn họng đến ho sặc sụa.

“Không , , thật mà, con tiện nhân Tô An gia giáo đó, cưỡi lên đầu ...”

Cái đừng Lưu đại mụ và Lý Bảo Hoa , ngay cả Vương Mãn Anh , quan hệ với bà cũng chịu nổi.

“Được chị Tiêu, đừng nữa, nhanh lên bệnh viện . Bà cũng , đến nước , còn việc tranh hơn thua với . Chúng đều hết , đều hết , Tô An hiếu thuận, mỗi ngày cưỡi lên cổ bà mà ị, tè, chứ? Đi , nhanh lên bệnh viện.”

“Khụ khụ khụ khụ, thật mà, thật mà, các đều tin chứ?”

“Khụ khụ khụ khụ ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-50-bi-tham-sup-do-cua-tieu-ke-luong.html.]

“Được , chúng tin bà, chúng tin bà, ai da, thấy Lưu đại mụ sai, bà đó chính là tính tình nhỏ mọn, bao nhiêu chuyện chứ ~”

Tiêu Kế Lương xua tay, níu lấy Vương Mãn Anh giải thích, một bên Lý Bảo Hoa và Vương Mãn Anh kẹp ngoài.

“Không , khụ khụ khụ khụ ~”

Thấy giải thích thông, bản còn mang tiếng là lòng hẹp hòi, Tiêu Kế Lương vốn sốt, lúc gấp gáp tức giận, trực tiếp mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Ai ai ai, chị Tiêu, chị Tiêu?”

“Ai da, cái thật là, bao nhiêu chuyện tức đến nông nỗi .”

Tô An ngủ một giấc đến giữa trưa, mặt trời chiếu từ cửa sổ, chói mắt, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh . Rời giường, rửa mặt, đó bếp lục tìm đồ ăn. Tủ bếp khóa , Tô An khóe miệng nhếch lên, thật là học điều . Một cú đá, cái cửa tủ mới sửa mấy ngày hỏng .

bên trong, cũng cả, ngay cả một quả trứng gà cũng . Đổ gần nửa ấm dầu, dùng bột mì nhúng cà rốt sợi, tự cho một cái bánh ngô rau, từ trong vại móc một quả trứng vịt muối, giải quyết bữa sáng kiêm bữa trưa.

Đi đến phòng Tiêu Kế Lương , ai. Phòng khách cũng . Tất cả đều ở nhà, ngay cả Triệu Phượng cũng ở nhà, cửa lớn mở rộng, chắc là ngoài .

Tô An giặt quần áo ngày hôm qua, phơi ở cửa sổ phòng . Lại ngoài mua về sáu cái khóa và ít móc cửa, giơ búa lên đập cửa. Cô rảnh rỗi việc gì, tự khóa cửa bằng bảy cái khóa quá đáng chứ? Như con rết , cô khóa từ đỉnh cửa xuống tận đế cửa, nếu con họ công phu cạy khóa, thì cứ từ từ mà cạy.

Chương 51

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, gõ một buổi trưa, cuối cùng cũng đóng sáu cái khóa lên cửa. Tô An thể là tràn đầy kỹ năng sinh hoạt. Đời , cô giặt quần áo nấu cơm, hầu hạ con cái, hầu hạ già bại liệt, thông bồn cầu, bóng đèn, khiêng gạo, khí than, cái gì cũng là một tay cô . Mười mấy năm ở Triệu gia, cô tự rèn luyện thành một Kim Cương Bất Hoại vô địch, việc.

Vì bạo lực mà đóng đinh, gõ đến nỗi sàn nhà là vụn gỗ rơi từ cửa và vôi vữa rơi từ tường. Trước đây một cái khóa, bây giờ thêm sáu cái nữa, cánh cửa hiện tại tổng cộng bảy cái khóa. Khóa cửa từng cái từng cái treo lên, Tô An đeo túi xách cửa.

Sách giáo khoa cấp ba của cô còn, hôm nay cô tính toán về Tô gia xem thử. Cô nhớ rõ, Tô Kiến Quân một cái rương sách cũ, trong đó sách giáo khoa cấp ba . Nếu kiếm thì cô còn tiếp tục trạm thu mua phế liệu để bới rác. Quan trọng nhất là, cô xem hai em Tô Kiến Quân và Tô Kiến Quốc đấu đá đến mức nào , Lâm Chiêu Đệ tức c.h.ế.t ? Hơn nữa hôm nay là cuối tháng, hai chị em Tô Kiều và Tô Thiên, mỗi tháng lúc đều sẽ về nhà lấy tiền sinh hoạt phí. Lúc thể mặc kệ bọn họ một nhà hòa thuận vui vẻ ? Nhất định cái gậy khuấy cứt là ở bên trong mà quấy rối một chút, bằng , cả nhà họ chẳng sẽ mẫu từ tử hiếu, phu thê ân ái hạnh phúc ? Bọn họ xứng đáng ?

Tô An nghiêng vai đeo chiếc túi xách quân đội màu xanh lục nhỏ, cột tóc đuôi ngựa cao, cưỡi chiếc xe đạp của Triệu Đại Hưng, thần thái sảng khoái phóng thẳng đến Tô gia, vượt qua nửa thành phố.

“Nha, Tô An về đấy ?”

“Bà Tần, bà dạo đấy?” Tô An giảm tốc độ nhảy xuống xe đạp, đẩy xe song song với bà lão.

Bà Tần tiến gần Tô An, hạ giọng : “Sao cháu về lúc ? Nhà cháu đang náo loạn đấy, cháu về gì, bố cháu mấy ngày nay tâm trạng , là cháu cứ qua hai ngày nữa về, cẩn thận đánh đấy.” Bà Tần là một bà lão ở tầng của nhà Tô gia, mấy năm ngã cầu thang, là Vương Tiểu Thúy đưa bà bệnh viện. Bà quan hệ với Vương Tiểu Thúy, vẫn luôn ưa Kỷ Thanh Thanh, cũng bất bình cho Tô An. Tuy nhiên bà một một bà lão cũng giúp gì, chỉ thể thỉnh thoảng lén lút đưa cho Tô An ít lạc rang, ít kẹo.

Tô An mỉm với bà Tần: “Chính vì trong nhà loạn, càng về xem chứ, nếu thật sự thành bất hiếu ? Hơn nữa, cháu sợ bọn họ đánh cháu, cháu hiện tại gả chồng, là của nhà khác , bọn họ sẽ còn tùy tiện đánh cháu nữa .”

, bà Tần, bố cháu đều ở nhà chứ?”

“Ở nhà đấy, 2 ngày mới từ bệnh viện , đồn công an cũng đến, náo loạn đến cả phòng bảo vệ của xưởng đồ hộp cũng đến. Hai em đó, còn là em ruột đấy chứ, đánh vỡ đầu chảy máu, ôi chao, cái cảnh tượng đó đáng sợ lắm, bà nội cháu sợ đến mức còn ngất .”

Ánh mắt Tô An sáng lên, cô nhớ rõ lúc đó cô đưa cho Tô Kiến Quân một con dao, đưa cho Lưu Tuệ Lan một con dao, đó liền lợi dụng sự sợ hãi mà chạy . Chẳng lẽ đó thật sự c.h.é.m ?

“Bà Tần? Thấy m.á.u ạ? Không thể nào? Cháu vội vã ngoài tìm Tô Lỗi và Tô Trăm lúc đó, bọn họ vẫn còn mà!”

Bà Tần thấy Tô An dò hỏi, tức khắc hứng thú, vẻ mặt hưng phấn.

“Chẳng , bố cháu đó, chú cháu đè , thím cháu vung d.a.o phay c.h.é.m một nhát cánh tay. Còn kế cháu, Lưu Tuệ Lan dùng sống d.a.o đập đầu, m.á.u chảy kìa, bà trực tiếp giơ ấm nước nóng ném Lưu Tuệ Lan, Lưu Tuệ Lan bỏng rát, mu bàn tay là mụn nước. Còn cả chú hai cháu, trán cũng chảy m.á.u nữa. Nếu công an đến kịp thời thì chừng thật sự xảy chuyện lớn .”

Tô An mà nhiệt huyết sôi trào, bề ngoài tràn đầy lo lắng: “Trời ơi, dọa c.h.ế.t ! Cháu nhanh chóng về xem . Cháu ở tận thành Bắc, cũng chẳng ai báo tin, cũng xảy chuyện lớn như . Bà Tần tái kiến nhé.”

Tô An xong, cưỡi xe đạp chạy như bay. Bà Tần bóng dáng vội vã của Tô An, khỏi cảm thán: “Thật là con gái , hiếu thuận bao. Cái vợ chồng Tô Kiến Quân đúng là !”

“Bố yêu ~, kế yêu ~, con về đây ~”

Tô An cửa, ánh mắt Kỷ Thanh Thanh ghế sô pha hấp dẫn. Sắc mặt vàng như nến, quầng thâm mắt, thậm chí bọng mắt cũng sưng . Ngay cả mái tóc đen nhánh mà bà ngày thường yêu quý nhất cũng mất ánh sáng. Trước đây Kỷ Thanh Thanh, thấy là loại phụ nữ khí huyết đặc biệt dồi dào, kinh nguyệt hàng tháng đúng giờ, lượng còn đặc biệt nhiều. Bà còn thích mặc những bộ quần áo ôm sát, tôn dáng, thể phác họa dáng mềm mại của , khiến cái tên khốn Tô Kiến Quân mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Hiện tại...

Tô An nhịn nhịn mới bật thành tiếng.

“Trời ơi, kế bà đây gặp tội lớn đến mức nào ? Sao ... ...”

Kỷ Thanh Thanh lạnh lùng liếc Tô An một cái. Bà quên, con d.a.o phay trong tay Lưu Tuệ Lan ngày đó chính là từ tay Tô An mà . Nếu bây giờ bà hành động khó khăn, bà nhất định sẽ tát cho con bạch nhãn lang hai cái.

Kỷ Thanh Thanh với giọng âm dương quái khí: “Hắc ~, cái dạng bây giờ chẳng lòng cô ? Sao, thấy còn sống, chút thất vọng ? Người nuôi một con ch.ó còn bảo vệ chủ, nuôi cái thứ năm sáu năm, cuối cùng nuôi một kẻ thù sống c.h.ế.t ~”

thật sự ruột cô, nhưng cho dù ngày thường đến nơi đến chốn, ít nhất cũng nuôi cô lớn bình an chứ?”

Kỷ Thanh Thanh oán độc chằm chằm Tô An: “Hừ, sớm kế khó , bây giờ mới thật sự thấu hiểu! cho rằng cô trong lòng oán khí với đến , chúng ít nhất cũng là một nhà. Việc đưa d.a.o cho kẻ thù để đối phó với con gái , đừng là thấy, ngay cả cũng từng qua.”

Tô Kiều từ trong phòng . Nghe Kỷ Thanh Thanh , hai mắt rưng rưng, một bộ dáng bắt nạt thảm thương.

“Tô An, dù thế nào nữa, cũng là trưởng bối của chị, chị thể như ? Ba vẫn luôn dạy dỗ chúng , gia hòa vạn sự hưng. Em vẫn luôn coi ba như ba ruột của mà hiếu thuận, tại chị thể coi ruột của ? Cho dù chị bất mãn gì với bà , Tô Lỗi cũng là em ruột cùng chảy dòng m.á.u với chị mà, chị hại lúc đó, chị suy xét một chút cho Tô Lỗi ? Còn ba, ông vất vả như , vì cái gia đình , chị ông đau lòng bao nhiêu?”

Tô Kiến Quân vợ , đôi mắt lạnh nhạt về phía Tô An. Hiện tại Tô Kiều , ánh mắt hàn ý càng đóng băng khác.

Trong mắt Tô An lóe lên vẻ hưng phấn. Hiện tại Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh đều mang theo thương tích. Tô Kiều dám ngay lúc mà châm ngòi ly gián, còn tưởng là cái đứa bé đáng thương tùy ý khinh nhục . Cái chính là tự cô dâng lên đấy.

Loading...