Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 5: Ít Nhất Mẹ Tôi Không Trộm Người

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:28:08
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ai ai ai, Tô An!”

Kỷ Thanh Thanh nghe vậy lập tức nóng nảy, vội vàng kéo tay Tô An, “Con bé này, sao tính tình lại lớn vậy chứ?”

“Con là con gái nhà họ Tô đi ra ngoài, nhà mẹ đẻ chúng ta không thương con, chẳng lẽ lại thương Triệu Đại Hưng sao?”

“Về sau đừng có nói mấy lời tức giận như thế nữa. Ai da, để mẹ xem nào, cái đầu của con này, mấy đứa nhãi ranh nhà họ Triệu ra tay độc ác quá rồi! Lần này nhất định phải bắt Triệu Đại Hưng tự mình đến tận cửa xin lỗi thì con mới được đi cùng hắn!”

“Nào nào nào, mẹ bôi thuốc đỏ cho con nhé.”

Lâm Chiêu Đệ và Tô Kiến Quân định nói gì đó, nhưng bị Kỷ Thanh Thanh dùng ánh mắt ngăn lại. Hiện tại Tô An đã gả đi, nếu cô ấy mà gây sự với nhà mẹ đẻ, lại nói xấu gì đó với Triệu Đại Hưng, rồi phát sinh thêm chuyện khác thì không hay. Trước khi suất làm việc chưa về tay, vẫn nên ổn định cô ấy trước.

Lâm Chiêu Đệ và Tô Kiến Quân liếc nhau, lập tức hiểu ý Kỷ Thanh Thanh. Ngay lập tức, mặt họ giãn ra, làm như không thấy gì.

Tô An cứ thế ở lại nhà họ Tô, nhưng cô không còn là người con gái cam chịu như trước nữa. Trừ lúc ăn cơm, cô không bao giờ ở nhà.

Sáng sớm, cô dậy chạy bộ quanh phố, sau đó dùng củi gỗ trong công viên để tập các động tác phách, chém, chọc. Một ông cụ mặc võ phục thái cực quyền đứng bên cạnh xem một lúc đầy hứng thú rồi bỏ đi. Buổi chiều, ông lại gặp Tô An mồ hôi nhễ nhại ở công viên. Rất nhanh, ông không nhịn được mà chỉ dẫn cho cô vài chiêu.

Hiện tại, dưới ảnh hưởng của điện ảnh, khắp nơi trên cả nước nổi lên phong trào võ thuật. Tán thủ và quyền anh đã chính thức được thí điểm và thăm dò ở các trường học lớn trong nước từ vài năm trước. Đời sau còn xuất hiện trên nhiều sân khấu thể thao quốc tế, trở thành môn thi đấu quan trọng.

Ông cụ nghe ra lời lẽ của Tô An có vẻ sùng bái tán thủ và quyền anh, không khỏi mặt tối sầm lại.

“Con bé con này biết cái gì chứ?”

“Không giấu gì cháu, tổ tiên của lão phu là tiêu sư (người bảo tiêu, áp tải hàng hóa), từ nhỏ đã theo cha chú luyện tập võ thuật truyền thống.”

“Lão phu nói cho cháu biết, không phải võ thuật truyền thống không thể thực chiến, mà là võ thuật truyền thống không có cách nào thực chiến, bởi vì rất nhiều chiêu thức võ thuật cực kỳ nguy hiểm, không thích hợp để lên võ đài.”

Nói đến đây, ông cụ vừa nói vừa múa tay chỉ dẫn cho Tô An, “Cháu xem, ví dụ như Xà hình, ta ra tay là nhắm vào hạ bộ. Cho dù cú đánh này trượt, nhưng cháu xem đầu gối của ta, đầu gối sẽ bổ lên. Đối phương lo giữ đầu thì không giữ được đuôi.”

“Còn chiêu này nữa.”

Ông cụ hai tay như cung tên, nhanh như chớp đ.â.m về phía trước.

“Trên võ đài có thể dùng loại chọc mắt này sao? Còn chiêu này, Hành Ý Quyền Ưng Dao Hồi Đầu, đối phương đánh cháu một quyền, hoặc dùng chân, cháu vọt mạnh lên, một cùi chỏ đỉnh vào, chụp lấy cánh tay đối phương vặn một cái, như vậy cánh tay đối phương rất dễ bị bẻ gãy.”

“Những thứ tán thủ, quyền anh mà cháu nói, ta đều đã xem qua rồi, đều có trọng tài, so tài thắng thua. Còn võ thuật dân gian truyền thống thì không thể đánh trên võ đài, không có quy tắc hạn chế, tùy ý đánh, đây là thuật ẩu đả, dùng trong lúc gặp nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này không có lòng nhân từ và đạo đức, cũng không có công bằng mà nói.”

“Cho nên khi chúng ta còn trẻ, khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, có thể dùng ám khí, vũ khí, thậm chí gạch đá, bất cứ thứ gì đều có thể lợi dụng, không có bất kỳ quy tắc nào đáng nói.”

Trong con ngươi của Tô An lóe lên vẻ vui mừng, đây chẳng phải là thứ mình cần sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-5-it-nhat-me-toi-khong-trom-nguoi.html.]

“Ông ơi, mấy chiêu vừa rồi của ông cháu muốn học, ông dạy cháu với~”

Phiêu Vũ Miên Miên

________________________________________

Tô An về nhà được ba ngày, Tô Kiến Quân đã bị Kỷ Thanh Thanh xúi giục đi đến xưởng thép để đón Triệu Đại Hưng về. Chờ ở cổng xưởng cả một buổi chiều, không đợi được Triệu Đại Hưng, mà lại biết tin Triệu Đại Hưng đã đi công tác.

Trên bàn ăn, Tô Kiến Quân nhìn Tô An đang ăn cơm ngấu nghiến, không nhịn được mà dạy dỗ, “Không có việc gì thì ở nhà giúp mẹ mày làm việc nhà đi, một đứa con gái lớn, cả ngày chạy nhảy không thấy bóng dáng, ra cái thể thống gì?”

Tô An không ngẩng đầu lên, “Trong nhà có việc gì đâu, chẳng qua là nấu cơm thôi chứ gì? Trước đây đều là con đi học về tiện tay nấu, hơn nữa mẹ cả ngày ở nhà, lại không phải đi làm, nếu cơm cũng không nấu, thì chẳng phải thật sự giống người ta nói là ăn không ngồi rồi sao?”

“Con vừa về có hai ngày, trong nhà đã bận đến mức không ai nấu cơm? Vậy con không về, các người sẽ không biết ăn sao?”

Nói xong, Tô An cầm muỗng lên, múc một muỗng lớn đầy chén canh trứng trên bàn vào chén của mình, khiến Kỷ Thanh Thanh đau lòng đến nỗi quai hàm cũng giật giật.

“Tô An, con không phải thích ăn ngọn cải củ sao? Chén canh trứng này là mẹ đặc biệt làm cho em trai con bồi bổ cơ thể, mẹ với ba con còn không nỡ ăn đâu.”

Tô An lạnh lùng liếc bà ta một cái, “Ai sẽ thích ăn ngọn cải củ chứ, vẫn luôn là bà nói tôi thích ăn ngọn cải củ. Tiền anh trai tôi hàng tháng gửi về, đừng nói là làm tôi bữa nào cũng ăn trứng gà, chính là làm tôi ăn thịt còn ăn được nữa là.”

“Nếu biết chưng trứng gà bồi bổ cơ thể cho Tô Lỗi, sao nhiều năm về nhà tôi như vậy, chưa từng thấy bà chưng một quả trứng gà nào bồi bổ cho tôi với anh trai tôi hả?”

“Quả nhiên mẹ kế chính là mẹ kế, độc ác, bất công!”

Kỷ Thanh Thanh bị mắng đến tức n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, Tô Kiến Quân thấy vậy, chiếc đũa liền ném mạnh xuống bàn.

“Tô An! Mày còn có một chút giáo dưỡng nào không hả? Mày xem cái bộ dạng chua ngoa này của mày, thật là giống hệt mẹ mày!”

Tô An bình tĩnh ăn xong chén cơm trong bát, nhặt cái xẻng lên, xúc nốt một xẻng trứng chưng còn lại vào miệng mình.

“Mọi người đều nói có mẹ kế thì có cha dượng, tôi còn chưa có mẹ kế thì đã có cha dượng rồi. Ông có tư cách gì mà nói mẹ tôi, ít nhất mẹ tôi không trộm người.”

Ý vị thâm trường liếc nhìn hai người một cái, Tô An quay đầu đi thẳng.

Tô Lỗi nhìn chén trứng gà trống không trước mặt, mở miệng liền gào khóc.

“Ô ô ô, trứng gà của con, trứng gà của con, con muốn trứng gà ~”

Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh lúc này mới hoàn hồn, “Phản, phản rồi, con nghiệt nữ này, nó muốn tức c.h.ế.t tôi mà…”

“Trước kia ba gậy cũng không đánh ra một cái rắm, tôi còn tưởng nó là người tốt, hóa ra là một con súc sinh giấu nanh vuốt, tôi phải đánh c.h.ế.t nó thôi…”

Kỷ Thanh Thanh cố nén tức giận giữ chặt Tô Kiến Quân, nghiến răng nghiến lợi nói, “Kiến Quân, nhẫn nhịn trước đã, chờ lấy được suất làm việc rồi tính.”

Loading...