Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 412: Dao không chém vào người mình không biết đau
Cập nhật lúc: 2025-07-12 14:59:05
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
________________________________________
Trương Song Song Vương Tiểu Phân một bên mắng con ướt giày, một bên tìm vớ cho con , hạ giọng bàn bạc với Vương Tiểu Thúy.
"Chị cũng , đây bà bà của Tiểu Phân vẫn luôn bảo vợ chồng Tiểu Phân, đưa thằng út cho cái quỷ kế chú em của bà ?"
Vương Tiểu Thúy vẻ mặt tò mò: " đúng đúng, đó em về thành phố, cũng thế nào, cho ?"
Trương Song Song vẻ mặt khâm phục: "Cô đúng là thật sự cho, nhưng mà bỏ tiền . Cô suýt nữa buộc hai già đó bán nhà, còn đến nhà hai bà chị dâu lớn mà gây chuyện."
"Nói gì mà hai bà chị gái, luôn lo lắng cho đứa em trai út con cháu, xúi giục thằng răng sún cùng bố nó, bảo đưa thằng út sang đó. Bây giờ đồng ý , bàn bạc với họ về tiền nuôi nấng , bảo hai bà chị dâu mỗi bỏ 6000 tệ. Không thể cứ như đứa cháu trai ch·ết bố mà quan tâm."
Vương Tiểu Thúy và Tô An suýt nữa to: "Tiểu Phân thật sự ư? Em cứ tưởng cô chơi thôi."
Trương Song Song : "Đâu , cô thật sự tiếc bất cứ giá nào. Làm cho bố chồng của hai cô chị dâu đó tức đến ch·ết, từ chối , cô ôm thằng út ném nhà họ, bỏ ."
"Còn để lời, đây là chồi non duy nhất của đứa em trai ch·ết của họ. Đều là chị em ruột, nhà thì con trai, còn hai chị em họ thì bỏ tiền, bỏ công. Sau thằng út thuộc về hai chị em họ chăm sóc."
Vương Tiểu Thúy há hốc mồm: "Gì cơ? Ném thằng út ư? Cô cũng yên tâm?"
Trương Song Song : "Sao mà yên tâm . Sau khi cô tan ca cũng về nhà cô chị dâu cả ở , sợ mặt một đằng lưng một nẻo, ngược đãi cháu ruột. Muốn trông chừng, là giành phòng lớn nhất, là giành ăn, là giành chơi. Theo lời cô , thằng út ch·ết bố , cô cô thương yêu nhiều hơn. Sau bất kể là nhà hai cô cô nhà cả, tuổi lớn nhất, đều nên nhường nó. Dù thằng út ch·ết bố ."
"Vài ngày , mấy đứa con chăm sóc của thằng răng sún cũng chạy đến nhà chị dâu cả ở. Năm đứa trẻ, nhà cô chị dâu cả cũng ba đứa, tổng cộng tám đứa. Cảnh tượng đó gọi là đại náo thiên cung. Ba đứa con của cô chị dâu cả ngày nào cũng đ·ánh thét, cho bố chồng cô chị dâu đó tức đến nỗi bệnh viện. Anh rể của thằng răng sún đ·ánh vợ một trận tơi bời, đòi l·y h·ôn luôn."
"Cuối cùng bố chồng của thằng răng sún tự qua đó cầu xin cô . Cô chị dâu cả suýt nữa quỳ xuống, cô mới đồng ý dọn khỏi nhà chị dâu cả. khỏi cửa, đầu ở trong nhà cô em chồng ..."
"Ha ha ha ha ha ~"
"Ha ha ha ha ha ha ~"
Tô An và Vương Tiểu Thúy đến đó, cuối cùng nhịn , ầm lên.
"Dì út của cháu lợi hại thật. Đây là cho cả nhà họ ngày tháng yên mà sống."
Trương Song Song xoa xoa khóe mắt: "Chị cũng như . Dì út của cháu , hai cô con gái lấy chồng về nhà cuộc sống của , cô khó khăn lắm mới nắm cơ hội, cũng dùng sức mà quấy rối, xem ai thể nhẫn hơn ai."
Bên Vương Tiểu Phân thấy tiếng , tò mò tới: "Cười gì đấy, vui vẻ ?"
Tô An : "Nói về dì đó. Mẹ cháu, hai cháu, bốn chị em, chỉ dì là thông minh nhất."
Vương Tiểu Phân kiêu ngạo ngẩng đầu: "Các cô bây giờ mới phát hiện ?"
" cho các cô , hồi nhỏ một bên đội sản xuất bên cạnh chiếu phim, bốn chị em chúng đều trốn học. Về nhà cả, hai, chị cả đều đ·ánh, còn thì hai cái trứng rán bao thưởng đấy."
Vẻ mặt Vương Tiểu Thúy rút nụ : "?????? Cho nên đó em cố ý?"
Vương Tiểu Phân cứng đờ, lập tức đầu gọi con: "Xem còn ở đây chuyện phiếm, đưa bọn nhỏ đến nhà cả chơi ."
"Các con, , đến nhà cả chơi."
Tô An dì út dắt con chạy nhanh như bay, tò mò hỏi: "Mẹ, cố ý là ạ?"
Vương Tiểu Thúy tức giận lườm bóng lưng của Vương Tiểu Phân: "Khổ nhục kế chứ . Còn nhỏ mà tâm nhãn nhiều . Lần đó là em ông ngoại đ·ánh thảm nhất trong đời."
________________________________________
Buổi trưa nhà Vương Vĩnh Thuận gọi ăn cơm, cơm nước xong, Vương Vĩnh Chính đến nhà Vương Trường Nghĩa mượn xe bò, chuẩn chợ trấn mua sắm lớn.
Còn đến mấy ngày là Tết, ba chị em trong nhà nhiều thứ đều kịp mua.
Thằng răng sún và Lưu Hồng Dân theo Vương Vĩnh Chính cùng .
Trong nhà chỉ còn một phòng phụ nữ. Vương Tiểu Thúy nhịn cả buổi sáng, cuối cùng nhịn , hỏi Vương Tiểu Phân.
"Tiểu Phân, em ? Em cãi với thằng răng sún ? Chị thấy thằng răng sún gắp thức ăn cho em mà em đều hất ."
Vương Tiểu Phân cắn hạt dưa trợn trắng mắt.
"Còn thể chuyện gì, chỉ là cái bà già bất tử trong nhà đó loạn thôi."
Trương Song Song : "Làm loạn gì? Vẫn là chuyện thằng út ? Lần em chỉnh như , còn thể loạn ?"
Vương Tiểu Phân trừng mắt: "Họ dám!"
Tô An cũng hứng thú: "Vậy chuyện gì, dì út mau kể ."
Vương Tiểu Phân thở dài: "Bà già đó xa lánh em."
"Xa lánh? Không thể nào? Em năm đứa con mà, còn thể xa lánh em ?"
Vương Tiểu Phân vô ngữ : "Không loại xa lánh đó, là tinh thần hàng ngày."
" cho các chị , đó thật sự là... Ai, đều là chuyện nhỏ, thì gì, nhưng thật sự thể ghê tởm , ghê tởm quá ."
"Sáng sớm nấu mì, đều nấu xong nấu bát của . Ăn cơm bày chén đũa, cả nhà đều , lấy cho . Bà phơi quần áo, bà thể lấy quần áo của ném thùng. Ngày mưa thu quần áo, ai cũng thu, mỗi quần áo của ở ngoài gặp mưa. Mua đồ ăn vĩnh viễn đều là thứ thích ăn mà họ thích."
"Ai, các chị bà thế nào ?" Vương Tiểu Phân nhéo giọng, bắt chước giọng điệu của bà bà : "Bà , cũng cô thích ăn gì, chỉ mua thứ nhà chúng thích ăn thôi."
"Bà nhà họ, họ là một nhà, còn là nhà khác ư? Hắc, sinh con cho họ năm đứa, còn là một nhà ?" Vương Tiểu Phân càng càng tức.
"Còn một ngày, chuyên môn mua cái gì đó để giặt khăn mặt, đem khăn mặt cả nhà ngâm giặt một , bỏ quên của . Lại một chị dâu cả một nhà đến, trong nhà gi·ết một con gà hầm canh. Bà múc cho tất cả mặt một bát, đó khách khí bảo tự múc. Đông như , khi múc, đừng thịt, đến nước canh cũng gần hết ."
"Loại chuyện nhiều kể xiết. Mỗi loạn, thằng răng sún còn cứ thấy chuyện bé xé to, gì, nấu bữa sáng ư, em tự nấu ? Mẹ sợ nấu hợp khẩu vị em. Ôi chà, chẳng là một cái áo , em tự phơi một chút ?"
" cũng quý trọng miếng ăn , cũng mong bà chăm sóc . cái cách bà , thật sự đủ ghê tởm. Bà và con, cùng thằng răng sún thiết, liền chuyên môn chia , họ là một nhóm, còn một một nhóm."
Vương Tiểu Thúy chút giật : "Tính cách của em khi nào trở nên ôn hòa như ?"
________________________________________
Vương Tiểu Phân bĩu môi: "Em thể hiền lành chứ? Áo quần của em ướt, trở tay em vắt ném lên giường bà ."
"Em chỗ để phơi, chăn đệm của bà dày, hút nước hơn."
"Canh gà thì em giả vờ thấy, bưng bát của thằng răng sún lên ăn."
"Bà em thích ăn gì ?"
"Em liệt kê một loạt những món thích ăn bốn năm tờ giấy, dán một tờ đầu giường bà , một tờ phòng khách, một tờ cửa nhà bếp..."
"Em còn sợ bà giả vờ hiểu, bảo mấy đứa trẻ tan học xếp hàng từng đứa một cho bà nội , đứa nào thì đ·ánh đứa đó."
"Hắc! Bà già đó cứ thích khoe khoang ăn khổ, em thích, cho nên em giành với bà , cứ để bà ăn hết ."
"Bà tức em, ngược em cho tức đến ch·ết. Chỉ thằng răng sún là cứ nghĩ em đang kiếm chuyện, mấy cái đều là chuyện nhỏ. Dù cái thằng ngốc đó lợi ích của x·âm p·h·ạm mà."
Tô An .
Phiêu Vũ Miên Miên
"Dì út, cái còn đơn giản ? Dì đến thôn 93 ? Tình hình của dì ở nhà chồng thế nào, dì cứ để dượng nếm thử một chút là mà."
Vương Tiểu Phân mắt sáng lên: "Ý gì?"
Tô An vẫy tay về phía Tô Bình: "Mợ trong lều lớn còn ít tỏi, củ cải gì đó bảo dượng mang về ? Buổi chiều khi dượng và mấy đồng, cháu trực tiếp đá dượng một phát ngoài đồng . Nhớ kỹ, cho rõ, chỗ nào bùn thì đá chỗ đó."
"Sau đó dì út, chúng như thế ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-412-dao-khong-chem-vao-nguoi-minh-khong-biet-dau.html.]
________________________________________
Buổi tối, Vương Tiểu Phân, Tô Bình, thằng răng sún và Vương Vĩnh Chính dính bùn cùng trở về.
Mọi bốn cái tượng đất đều sợ ngây .
Tô An vẻ mặt phức tạp về phía Tô Bình: "Anh, em bảo đá dì út, bảo các cùng lăn xuống vũng bùn ."
Tô Bình vẻ mặt chột cúi đầu, còn cẩn thận dè dặt lén ngẩng mắt quan sát vẻ mặt Tô An.
Cái vẻ mặt đó bao nhiêu vô tội thì bấy nhiêu vô tội.
Vương Tiểu Thúy tức giận : "Làm cái gì ? Thời tiết như thế , biến thành bộ dạng . Bình Bình và Tiểu Phân thì , thằng răng sún và Vĩnh Chính cũng dính đầy ? Các xem, tóc cũng bùn trét lên kìa."
Vương Vĩnh Chính vô ngữ trừng mắt Tô Bình một cái: "Cô hỏi thằng Bình Bình . bảo nó đừng mà nó cứ đòi theo."
"Nó to như , bờ ruộng nhỏ. Cái là dẫm nát bờ ruộng, một cái m.ô.n.g liền nhảy thằng răng sún xuống vũng bùn ?"
" với Tiểu Phân mỗi một tay đang định kéo thằng răng sún từ hố lên, kết quả nó từ trời giáng xuống, một cái Thái Sơn áp đỉnh, trực tiếp đè cả ba chúng xuống hố. Hay thật, cái m.ô.n.g , suýt nữa đè cả ba chúng ch·ết chìm trong vũng bùn."
Lý Ngọc Lan thấy Tô Bình cúi đầu mặc kệ Vương Vĩnh Chính , kiễng cái chân nhỏ giơ cây chổi .
"Làm gì đấy? Ngay mặt mà bắt nạt thằng Bình Bình của hả? Đồ vô dụng, cả ba đều thằng Bình Bình của đè đổ, còn mặt mũi thằng Bình Bình của ."
Đem Vương Vĩnh Chính thử dám tiếng , Lý Ngọc Lan lúc mới nắm Tô Bình trong phòng.
"Đi, Bình Bình, cùng mợ tắm rửa, mợ rót nước ấm cho con."
Vương Vĩnh Chính hạ giọng oán giận với thằng răng sún: "Anh xem vợ kìa, cũng ."
"Sao gì ? Nếu kéo , ch·ết đuối trong bùn ."
Thằng răng sún mặt vô b·iểu t·ình liếc Vương Vĩnh Chính một cái: "Còn kéo nữa, chẳng lúc ngã xuống, lấy điểm tựa, đè xuống ?"
Mấy phòng, Lý Ngọc Lan giúp Tô Bình rót nước ấm. Vương Vĩnh Chính và Tiểu Phân vội vàng mỗi cầm một cái chậu hứng lấy.
Lý Ngọc Lan múc cho hai đều mấy gáo. Thằng răng sún thấy thế nhanh chóng nhặt cái thùng, cũng hứng lấy.
Lý Ngọc Lan ném cái gáo xuống, bê chậu nước hầu hạ Tô Bình.
Thằng răng sún đầu Lý Ngọc Lan, Vương Tiểu Phân đang tự lo cho , chỉ thể nhặt cái gáo lên tự múc nước.
Nhìn thì trong nồi còn nước ấm nữa. Nhìn Vương Vĩnh Chính và những mỗi một chậu lớn, múc nhiều ?
Mẹ vợ quên ? Cũng chừa cho chút nào.
Hắn há miệng, "Tiểu Phân, Tiểu Phân, nước ấm."
Vương Tiểu Phân đầu : "Không thì đun thôi."
Thằng răng sún mím mím môi, về phía chiếc ấm nước tủ, chạy tới xách lên một chút, đầy.
Lạnh quá, cũng rảnh lo nhiều như , nhanh chóng đổ hết hai ấm nước ấm .
Thấy Trương Song Song đang chằm chằm , theo bản năng giải thích: " dùng , lát nữa sẽ đun ."
Những khác lau xong, nhanh chóng vây quanh bếp lò sưởi ấm. Thằng răng sún tắm xong, áo ngoài, nhanh chóng múc nước đổ nồi đun nước nóng.
Chờ khi đổ đầy hai ấm nước, Vương Tiểu Phân, Vương Vĩnh Chính và những uống .
Hắn đang chuẩn vây , đột nhiên phát hiện chiếc khăn mặt dính đất đỏ của còn vứt ở cửa.
Nhìn Vương Tiểu Phân, Vương Vĩnh Chính và Tô Bình, đồ của họ giặt sạch và phơi lên .
"Tiểu Phân, khăn mặt của em giặt ?"
Vương Tiểu Phân: "Ồ, em vắt, lẽ để ý. Anh tự giặt phơi lên ."
Thằng răng sún nghi hoặc liếc Lý Ngọc Lan một cái, trong lòng hồi tưởng tất cả những chuyện liên quan đến thôn 93 trong thời gian .
Hắn dường như phạm sai lầm gì mà, cảm thấy vợ đang nhằm ?
Cảm giác càng trở nên mạnh mẽ hơn khi ăn cơm tối.
Mọi đều tự động ăn, phát hiện chén đũa của .
Ngẩn , thấy ai để ý đến , chỉ thể tự dậy, chạy tới lấy chén đũa.
Trong miệng còn thêm câu: "Ai bày chén đũa ? Sao thiếu một ?"
Không ai để ý đến .
Chưng một chậu lớn lạp xưởng và gà, Lý Ngọc Lan mỗi đều gắp một vòng. Đến lượt thì đũa thu : "Ôi chà Gia Bảo, cũng con thích ăn gì, con thích ăn gì thì con tự gắp nhé."
Chu Gia Bảo cái đĩa bên trong chỉ còn một cái đầu gà, một cái cằm gà, còn mấy miếng da cổ gà, trong lòng bao nhiêu nghẹn khuất thì bấy nhiêu nghẹn khuất.
Mẹ nó, con gà đó vẫn là do bắt về mà!
Hắn một lượt , gắp cho mỗi nhiều như , ăn cái gì?
Lạp xưởng một miếng cũng chừa cho , còn bảo tự gắp, gắp cái con khỉ ?
Một bữa cơm tối khiến thằng răng sún đều ăn đến nội thương. Ăn xong, thấy ai để ý đến , đến trong sân h·út th·uốc.
________________________________________
lúc đang ưu sầu, phát hiện quần áo giặt buổi chiều tất cả đều phơi lên, chỉ bộ đồ của còn ném trong giỏ bên cạnh.
Nhìn quần áo nhỏ nước dây phơi, bộ đồ vặn thành một cục trong giỏ, huyệt Thái Dương của Chu Gia Bảo ngừng giật giật.
Không thể nhịn nữa liền : "Tiểu Phân, em đây một lát."
Vương Tiểu Phân vẻ mặt thể hiểu . Chu Gia Bảo nữa lên tiếng: "Em đây một lát, chuyện hỏi em."
"Làm gì?" Vương Tiểu Phân kiên nhẫn .
Chu Gia Bảo chỉ cái giỏ mặt đất: "Quần áo ai phơi ?"
"Ồ, em."
"Tiểu Phân, đắc tội em ? Sao cứ cảm thấy em vẫn luôn nhằm ? Bà hài lòng chỗ nào thì cứ thẳng với là , gì mà cứ dùng mấy cái âm dương quái khí, âm mưu quỷ kế với ?"
"Em xem, em xem, quần áo của thì lấy phơi. Chiều đánh nước ấm cũng , bà rõ ràng còn tắm, chừa cho . Lúc giặt khăn mặt, ai cũng giặt sạch, giặt của . Còn nữa ăn cơm @#@$#%$^&%^$..."
Vương Tiểu Phân bình tĩnh Chu Gia Bảo nghiến răng nghiến lợi, mặt nghẹn như cóc ghẻ táo bón.
Chờ Chu Gia Bảo xong, Vương Tiểu Phân học giọng điệu của Chu Gia Bảo đem những lời từng trả cho .
"Em thấy chính là việc gì tìm việc, ăn no rửng mỡ, chuyện bé tí cũng lớn chuyện. Nhất định cho trong nhà gà bay chó sủa mới cam tâm ? Mẹ em bao nhiêu tuổi , bà thể quên mất đấy chứ?"
"Hơn nữa bà bỏ quên tự phơi ? Anh tay ? Anh lớn như thế nào ? Đồ ăn tự gắp ?"
"Anh xem bây giờ cái bộ dạng bụng hẹp hòi @#¥¥%%……¥&¥%¥#"
Chu Gia Bảo những lời quen thuộc đó, cả ngây ngốc tại chỗ, giống như dùng một chiếc búa đập thành não bại liệt.