“Miễn cho Tiểu Lan tay nặng nhẹ, con thương!”
Ngải Tiểu Thanh dì , cả khuôn mặt lập tức mất huyết sắc. Kể từ Ngải Tiểu Lan phóng hỏa thiêu c.h.ế.t , chú đánh viện, nàng liền cảm thấy thái độ của dì và chú đối với sự đổi lớn.
Khoảng thời gian , dì và chú đều bận, hai đều sớm về muộn, buổi tối trở về cơ bản đều vẻ mặt mệt mỏi, khi còn ngủ ở nhà. Nàng lòng hỏi thăm cũng gì, hơn nữa Ngải Tiểu Lan cũng trở về.
Hiện tại trong lòng nàng vô cùng chắc chắn, ở giữa nhất định điều gì đó nàng .
Chuyện và Lục Kim An qua , chú thím vốn dĩ ủng hộ, đó thái độ đột nhiên đổi lớn. Nàng đây còn nghĩ gì đó nhiều năm nay phát hiện .
Sau đó Lục Kim An nhanh cưới khác, hơn nữa Ngải Lương Phát cũng khuyên giải , nàng cũng tin lời Ngải Lương Phát , cho rằng chú thím cảm thấy Lục Kim An đáng tin cậy, nên mới phản đối kịch liệt.
Hiện tại xem , căn bản chuyện như , vấn đề chính là ở Ngải Tiểu Lan.
Ngải Tiểu Thanh vẻ mặt ủy khuất gật gật đầu, “Cháu thím , Tiểu Lan em thích cháu, cháu cố gắng xuất hiện mặt em .”
Cái bộ dạng chịu hết uất ức nén giận , Ngải Lương Phát đau lòng thôi.
Hắn lập tức liền bênh vực Ngải Tiểu Thanh, “Mẹ, ? Ngày thường thương Tiểu Thanh nhất ? Hôm nay …”
Trần A Như cắt ngang lời Ngải Lương Phát, “ , ngày thường là thương Tiểu Thanh nhất, thương con bé mồ côi khi còn nhỏ. Mẹ vẫn luôn cảm thấy Tiểu Thanh đáng thương, nhưng Tiểu Thanh đáng thương do Tiểu Lan gây .”
Ngải Lương Phát nghẹn , “ rõ ràng là Tiểu Lan vẫn luôn bắt nạt…”
________________________________________
Trần A Như vội vàng cắt ngang con trai, “Con đừng nữa, con và Tiểu Thanh quan hệ , nhưng con đừng quên, Tiểu Lan cũng là em gái con! Mẹ mong con xử lý việc công bằng, nhưng hy vọng con đừng vì một lý do mà cố ý khó em gái .”
Nói đoạn Trần A Như đầu về phía Ngải Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh, mấy năm khi con mới đến, cả ngày sợ hãi, ngủ . Nhiều năm như trôi qua, bây giờ thể ngủ chứ?”
Ngải Tiểu Thanh cứng đờ mặt, Trần A Như ý gì, chỉ thể theo bản năng gật gật đầu.
Trần A Như thở phào nhẹ nhõm, “Cái phòng con đang ở, vốn dĩ là của Tiểu Lan. Lúc đó vì khi con mới đến, cảm xúc định, buổi tối sợ hãi, chúng vì chiếu cố cảm xúc của con, mới thương lượng với Tiểu Lan đổi phòng một năm. Bây giờ tám chín năm trôi qua, cũng nên đổi !”
Ngải Tiểu Thanh còn kịp chuyện, Ngải Lương Phát bất mãn hét lên, “Mẹ!”
“Ở yên đổi cái gì mà đổi? Đều là ở trong một nhà thì gì nhiều chuyện ? Tiểu Thanh ở quen , đổi đổi , cái là chuyện thừa thãi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-325-mau-thuan-me-con.html.]
Nói vẻ mặt địch ý về phía Ngải Tiểu Lan, “Có con ở mặt bày trò chia rẽ ? Con thể an phận một chút ? Khoảng thời gian con ở nhà, chúng vất vả lắm mới một thời gian yên , con mới cửa lập tức náo loạn . Mãi mãi là như , mãi mãi là như !!”
Trần A Như ánh mắt lạnh lùng về phía Ngải Lương Phát, “Cái phòng đó, vốn dĩ là của Tiểu Lan. Nếu con cảm thấy Tiểu Thanh ở phòng khách thì tủi , con thể nhường phòng của con cho Tiểu Thanh ở. Phòng của Tiểu Lan, Tiểu Thanh ở bảy tám năm , cho dù nhường khách, cũng nên đến lượt con!”
Mà Ngải Tiểu Thanh hai chữ “khách nhân” trong miệng Trần A Như tim chùng xuống, một luồng lạnh lẽo từ sống lưng dâng lên.
Đồng tử Ngải Tiểu Thanh co rút , hơn hai tháng rốt cuộc xảy chuyện gì?
Tại thái độ của dì đối với , từ lúc mới bắt đầu như con, đến bây giờ tràn đầy sự đối kháng lạnh nhạt?
Mặc dù giữa chừng xảy biến cố gì, nhưng Ngải Tiểu Thanh , lúc nàng tuyệt đối thể cứng rắn với Trần A Như. Ngải Tiểu Lan càng mạnh mẽ, nàng càng yếu đuối.
Hiện tại Trần A Như sự bất mãn với , nàng càng thể mất Ngải Lương Phát và Ngải Thừa Bằng, rốt cuộc nàng đến tuổi kết hôn , dựa nhà họ Ngải, nàng mới thể bước những gia đình môn đăng hộ đối.
Nếu dựa bản một cô nhi nơi nương tựa, gả nhà giàu , thì khác gì mơ!
Phiêu Vũ Miên Miên
Ngải Tiểu Thanh rũ mắt xuống, che sự oán hận trong mắt, đưa tay kéo Ngải Lương Phát, còn xông lên.
“Anh, đừng nữa, thím đúng, vốn dĩ là em chiếm phòng của Tiểu Lan, vốn dĩ là chú thím thương hại em. Là em với Tiểu Lan, Tiểu Lan trách em cũng là …”
Ngải Tiểu Thanh vẻ mặt ngưỡng mộ Ngải Tiểu Lan, “Thật ngưỡng mộ Tiểu Lan như thím như , nếu em cũng còn sống… Ô ô ô…”
Trần A Như sắc mặt khó coi vô cùng, ngờ nhiều năm nay nàng nuôi dưỡng một con sói mắt trắng.
“Tiểu Thanh, con là ý gì? Sao ? Chú thím nhiều năm nay ngược đãi con ? Cho con ăn ở dùng kém hơn Tiểu Lan ? Thím đánh con? Mắng con?”
“Sao con chiếm phòng Tiểu Lan tám chín năm, bảo con đổi , con liền ? Trước đây khi Tiểu Lan loạn, con luôn miệng Tiểu Lan hiểu chuyện ? Bây giờ con cũng hiểu chuyện?”
“Nếu , và chú con dọn phòng của chúng cho con ở, và chú con ở phòng khách ? Chúng nuôi lớn con, trông chờ con báo đáp chúng , nhưng con tuyệt đối đừng chuyện khiến chú thím thất vọng đau lòng.”
Ngải Lương Phát như thể đang một kẻ ngốc, trong mắt là sự thất vọng thể che giấu.
“Mẹ hống hách ? Con thử soi gương bộ dạng con bây giờ , xem con đang lớn tiếng quát tháo ruột của con như thế nào, là thái độ mà một con nên !!!”
“Sao? Con bênh vực Tiểu Thanh như , là gì tổn thương Tiểu Thanh ? Là và bố con nhiều năm nay bạc đãi con bé? Ngược đãi con bé? Hay là chuyện ăn ở dùng của con bé điểm nào khác biệt so với con?”
Nói đến đây, ánh mắt Trần A Như cũng lạnh lẽo hẳn lên, “Con , và bố con thế nào, mới thể các con lòng? Hay là quỳ xuống xin Tiểu Thanh, hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t em gái con, để các con vui vẻ hả?”