Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 28: Chó Điên Loạn Cắn Tác giả: Phạn Oản 114
Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:29:03
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Gì cơ? Tiền mồ hôi nước mắt của anh con và cả tiền bán con của con đều bị thằng Tô Lỗi trộm hết sao?"
Rào rào rào (tiếng xì xào bàn tán)
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía thằng Tô Lỗi.
"Trời ơi, thằng ăn cắp, tay chân không sạch sẽ, dám trộm đồ đạc!"
"Ba hôm trước tôi còn thấy nó dẫn một đám người đi vào trong nhà nó cơ mà! Toàn vào phòng trong."
"Bà mẹ chồng tôi ơi, hôm kia nó còn vào phòng tôi, quay đi quay lại một lúc thì đĩa lạc tôi để trên ghế đã không cánh mà bay, chắc chắn là do nó làm!"
"Nghe cô nói thế, tôi cũng phải chạy vội về xem nhà mình có mất mát gì không mới được, hôm qua nó còn đến nhà tôi tìm thằng Đại Bảo nhà tôi đấy!"
Đồng tử Lưu Tuệ Lan co giật, bà ta chỉ thẳng vào Tô Lỗi rồi tiến tới: "Ái chà chà, hóa ra là mày! Tao cứ thắc mắc số tiền Tô Vạn Lượng nộp sinh hoạt phí sao lại không tìm thấy, hóa ra là mày làm!"
"Anh cả, chị dâu, chuyện này hai người phải cho tôi một lời công đạo! Mấy hôm nay thằng Tô Lỗi cứ đến nhà tôi tìm thằng Tô Trăm, mấy chục đồng tiền tôi để dưới gối đã không cánh mà bay!"
Tô Lỗi sợ hãi rụt rè trốn ra sau lưng Kỷ Thanh Thanh.
Tô Kiến Quân mặt mày tái mét: "Các người không có bằng chứng thì đừng có nói bậy!"
Kỷ Thanh Thanh sắc mặt khó coi, che Tô Lỗi ra phía sau: "An An, con đừng nói chuyện khó nghe như thế, cái gì mà trộm cắp? Con nít biết gì đâu?"
"Vả lại, đây cũng là lấy tiền trong chính nhà mình, sao lại gọi là trộm được? Em con còn nhỏ như vậy, làm sao gánh nổi tội danh ăn trộm chứ?"
"Em con nó hiền lành, thật thà như vậy, nhất định là bị mấy đứa trẻ hư bên ngoài dạy hư, xúi giục nó về nhà lấy tiền ra cho chúng nó. Đứa trẻ chưa đến bảy tuổi thì biết cái gì, tiền nong còn chưa phân biệt được hết."
"An An con nói con thấy em con cầm tiền đại đoàn kết đi ra ngoài là thật sao? Còn có ai nữa không?"
"Nhất định là những kẻ đó đã hại gia đình chúng ta, con mà nhìn thấy, nhất định phải nói ra, đây không phải là một số tiền nhỏ đâu."
Tô An đảo mắt nhìn qua đám đông, những người trong nhà có trẻ con đều lòng thót lại. Cặp vợ chồng nhà họ Tô này vừa khó chơi lại vừa vô liêm sỉ, tốt nhất đừng dính dáng gì đến con cái nhà mình.
Phiêu Vũ Miên Miên
Ánh mắt Tô An dừng lại trên người Lưu Tuệ Lan.
Da đầu Lưu Tuệ Lan đã tê rần: "Ánh mắt gì đấy, nhìn tôi làm gì? Nhà tôi cũng mất mấy chục đồng đây này!"
Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân không chịu, vội vàng đi tới đối mặt với Lưu Tuệ Lan.
"An An, con nhìn thím hai con xem, chẳng lẽ, là thằng Tô Trăm?"
Lưu Tuệ Lan u ám nói: "Tô An, lời nói không thể nói bậy bạ."
Tô An giả vờ sợ hãi cúi đầu: "Bà hỏi thằng Tô Lỗi đi, chính nó trong lòng rõ nhất."
Kỷ Thanh Thanh kéo Tô An: "Con đừng sợ, ta và ba con ở đây mà, con cứ nói thẳng ra đi."
"Ông chú hai nhà người, thu cái ánh mắt g.i.ế.c người kia lại đi, ông hăm dọa ai đấy?"
Hỏi mấy lần, Tô An chỉ sợ sệt nhìn Lưu Tuệ Lan, ấp úng không chịu nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-28-cho-dien-loan-can-tac-gia-phan-oan-114.html.]
Kỷ Thanh Thanh tức muốn chết, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể vỗ một cái vào m.ô.n.g Tô Lỗi: "Mau nói, con đưa tiền cho ai?"
Tô Lỗi
oa một tiếng khóc òa lên: "Là anh Tô Trăm, đưa cho anh Tô Trăm!"
"Cả anh Hắc Tử, với anh Đại Tráng, anh Cẩu Đản nữa... Ô ô ô ô..."
Lưu Tuệ Lan nhảy dựng lên: "Con nít nói không thể tin được, ai biết nó có phải đang nói lung tung để trốn tránh trách nhiệm không? Dù sao thằng Tô Trăm nhà tôi không có lấy tiền về, ngược lại tôi còn mất tiền đây này, tôi còn bảo chính thằng Tô Lỗi trộm tiền nhà tôi đấy, các người trả đũa nhau đi!"
Tô An cắt ngang lời Lưu Tuệ Lan nói, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lỗi: "Tô Lỗi, đừng khóc, chị đã nói với em rồi mà, nam tử hán đổ m.á.u không đổ lệ, dám làm dám chịu!"
Tô Lỗi nén tiếng khóc, dụi dụi nước mắt: "Đúng vậy, 18 năm sau lại là một hảo hán!"
"Chính là em trộm, anh Tô Trăm cũng từ trong nhà lấy tiền!"
Tô An lại hỏi: "Em cầm bao nhiêu lần? Cầm bao nhiêu tiền?"
Cổ Tô Lỗi cứng lại: "Em cầm nhiều lần lắm, cầm nhiều lắm!"
"Em lấy tiền đi làm gì?"
"Em với anh Tô Trăm, anh Hắc Tử, anh Đại Tráng, anh Cẩu Đản bọn họ cùng nhau chơi điện tử, còn mua đồ ăn ngon, còn xem băng hình nữa!"
"Em làm sao biết trong nhà có tiền? Làm sao lấy được?"
"Em nhìn thấy mẹ em lấy rồi, chìa khóa của bà ấy giấu dưới gối, em bảo anh Tô Trăm, anh Hắc Tử bọn họ giúp em nâng cái tủ ra!"
Đến lúc này, Kỷ Thanh Thanh hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa, bà ta
ngao một tiếng rồi túm lấy tóc Lưu Tuệ Lan.
"Trả tiền nhà tôi đây, trả lại cho tôi! Tiền thách cưới của An An, hơn một ngàn đồng đấy! Trong nhà còn mất ba tờ biên lai gửi tiền, cả đôi bông tai vàng, nhẫn vàng của tôi nữa, đó là do ông quản gia mua cho tôi khi tôi làm quản gia, các người dựa vào đâu mà lấy đồ của tôi!"
Lưu Tuệ Lan không ngừng giãy giụa: "Buông tay, buông tay! Thằng Tô Lỗi biết gì đâu, nó nói cái gì bà cũng tin sao? Lời nó nói dối hết bài này đến bài khác!"
Tô Lỗi vừa nghe Lưu Tuệ Lan nói mình nói dối, lập tức không vui:
"Con không nói sai, con nói toàn là thật! Lúc con lấy tiền, anh Tô Trăm còn giúp con lấy nữa cơ, bảo những đồng tiền đó mới là tiền lớn, còn mấy cái khác chỉ là tiền lẻ!"
Ở một bên khác, Tô Kiến Quốc, người vừa mới tan làm nghe tin kéo thằng Tô Trăm đến, vừa vặn nghe được câu này, liền tát một cái vào mặt thằng Tô Trăm.
"Em mày nói có phải là thật không?"
Tô Trăm oán độc liếc nhìn Tô Kiến Quốc một cái: "Thật thì sao? Đâu phải có mình con làm đâu! Chính nó dẫn một đám người vào nhà, còn mở tủ cho người ta xem. Bọn con đâu có lấy bao nhiêu tiền đâu, tiền nhà nó mất thì trách con sao?"
"Con chỉ cho nó rút một tờ mười đồng, còn lại đều là do chính nó lấy. Vả lại, con cũng không có tiêu tiền của nó, con toàn tiêu tiền của chính con thôi, nó tự cho người khác tiêu thì liên quan gì đến con!"
Tô Lỗi nóng nảy, nhìn ánh mắt ăn tươi nuốt sống của cha mình, vội vàng phản bác:
"Chính là anh, chính là anh đấy! Chính anh dẫn em đi khu trò chơi, anh còn dẫn em đi xem băng hình, băng hình đàn ông với đàn bà cởi hết quần áo cắn nhau đánh nhau, còn móc chim nữa! Em một chút cũng không thích xem, em bảo anh đi rồi mà anh còn không đi!"