Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 228: Sản Phẩm Điện Tử - Màn Kịch Lớn
Cập nhật lúc: 2025-07-06 05:27:39
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô An Sở Thục Ngọc hai cửa hàng, một kinh doanh giày da, một là quần áo, nên khi chuyện với cô , Tô An cố ý tránh hai loại mặt hàng .
Có nhiều thứ khác thể kiếm tiền mà, cô cần thiết khiến Sở Thục Ngọc thoải mái!
Sản phẩm điện tử giống như bán quần áo, chất đống mặt đất tùy tiện cho lật xem. Cửa hàng cũng la hét, bên trong mặt tiền rộng mở là kệ kính, ít đồ vật đặt trong tủ kính.
Giống như những bán hàng trong tòa nhà bách hóa, quầy hàng, khách xem món nào thì gõ kính gọi , liền nhân viên bán hàng lấy giới thiệu cho khách!
Bên trong chen chúc đông đúc, tất cả các quầy đều chật kín , chỉ trỏ đồ vật trong tủ kính, nhân viên bán hàng bận rộn ngớt.
Những khách hàng ở tuổi như Tô An và Nhậm Tam, là mấy tiền, cơ bản ai tiến lên tiếp đón.
Tô An cũng mừng rỡ tự tại, dẫn Nhậm Tam , thấy ai lấy đồ xem thì cứ ghé .
Đồng hồ điện tử lúc nhiều chủng loại, loại treo cổ, loại dùng dây xích cài thắt lưng, còn loại đeo cổ tay. So với đồng hồ đắt tiền, loại đồng hồ điện tử thể là thực dụng, rẻ thì 5, 6 đồng là thể mua , loại tiếng gà gáy đúng giờ cũng chỉ 12 đồng!
Những thứ mang về thành phố A, bán gấp đôi giá chắc chắn tranh mua, thậm chí bán gấp ba cũng thể bán !
Ngoài đồng hồ điện tử, radio, Tô An còn tìm thấy ở đây vài mẫu máy chơi game đời đầu.
Có máy chơi game bi-a 3D sản xuất ở Hồng Kông đầu những năm 80.
Máy chơi game thủy lực vòng đơn giản, lợi dụng áp lực nước để đẩy vòng nhỏ lên bẫy.
Máy chơi game xếp hình Tetris thường thấy những năm 80-90.
Mẫu thứ 4 là xe tăng tránh b.o.m rơi từ trời xuống.
Còn loại bàn Nga nhỏ, đó khắc các con đồng hồ, bên một cái chốt xoay bàn , ấn chốt, bi sẽ nhanh, đến tương ứng, xuống tìm kiếm dấu hiệu tương ứng của các giải thưởng.
Tất cả các máy chơi game đều dùng pin, trong đó máy chơi game thủy lực vòng và Tetris, đời Triệu Long Triệu Hổ đều .
Còn loại máy chơi game xe tăng tránh b.o.m rơi từ trời xuống, ở thời đại thể sánh ngang Thần Khí, đương nhiên giá cả cũng đắt cắt cổ.
Tô An tổng cộng ưng ý ba mẫu, máy chơi game thủy lực vòng, Tetris, và xe tăng tránh bom.
Giá bán sỉ của ba loại máy chơi game là: thủy lực vòng 2 đồng 5, Tetris 4 đồng, xe tăng tránh b.o.m 7 đồng. Khi lấy hàng theo giá sỉ đều yêu cầu về lượng.
________________________________________
Hai quên hết thảy xuyên qua trong đám đông, Tô An thường xuyên cúi đầu gì đó vở, ánh mắt Nhậm Tam thì càng lưu luyến rời khỏi các loại sản phẩm điện tử.
Cho đến khi trời tối sầm, Tô An cẩn thận từ túi áo khoác lấy đồng hồ, lén lút thoáng qua, “Xong , hơn 6 giờ .”
“Nhậm Tam, thôi, chị Thục Ngọc chắc đang sốt ruột chờ.”
Tô An kéo Nhậm Tam liền chạy xuống lầu, cô tuy mơ hồ nhớ đường qua, nhưng cũng sợ Sở Thục Ngọc chờ lâu sẽ giận.
Hai vội vàng chạy đến cổng lớn, Sở Thục Ngọc ở cửa.
“Chị Thục Ngọc, xin xin , quên mất thời gian.”
Sở Thục Ngọc nhẹ nhàng thở , “Không , chị cũng mới đến. Nhanh thôi, bên gần ga tàu hỏa, quá hỗn loạn, chậm là an .”
“ , hàng hóa xem thế nào ?”
Tô An thế nào, “Đồ vật nhiều quá, đại khái qua một chút thôi.”
“Chị thì .”
Sở Thục Ngọc trả lời, “ xem cũng gần xong , chỉ là vấn đề giá cả. Cạnh hội chợ thương mại bưu cục, địa chỉ chúng gửi tiền đây chính là ở đây, cũng nửa tháng , tiền lẽ đến từ hai ngày . Ngày mai mang theo giấy tờ, đến sớm một chút, ở đây ban đêm sinh hoạt, ngủ muộn, buổi sáng nhiều mở cửa hàng cũng tương đối trễ, sáng sớm trong hội chợ thương mại ít , chúng ngày mai dậy thật sớm, đến sớm một chút, tranh thủ ít , để các thương gia mở hàng đầu tiên, dễ ép giá, chuyện xong thì bên cạnh lấy tiền đặt hàng, gửi vận chuyển! Chuyến coi như xong!”
Tô An gật đầu, “Được ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-228-san-pham-dien-tu-man-kich-lon.html.]
“Đi bến xe ô tô ạ?”
“Không , quá muộn, chúng bộ một trạm .”
Sở Thục Ngọc rốt cuộc phương Nam mấy năm, mức độ cẩn thận thể thấy là bình thường.
Trước đó từ chỗ ở xe buýt đến đây, vì mang theo tài vật, là ban ngày, ba đến ga cuối là ga tàu hỏa xuống xe.
Hội chợ thương mại ngay phía ga tàu hỏa.
Mà lúc trời chạng vạng, Sở Thục Ngọc thà bộ thêm một đoạn đường đến trạm tiếp theo để đón xe, cũng bến xe!
Tô An đầu tiên ngoài, đương nhiên là Sở Thục Ngọc gì thì nấy.
Lúc vẫn là tháng hai, gió lạnh thổi mặt , vẫn còn lạnh, nhưng so với thành phố A thì hơn nhiều.
Đường cái vẫn còn khá náo nhiệt, ánh đèn đường màu vàng cam, ít hành khách từ ga tàu hỏa .
Sở Thục Ngọc nhanh, bước chân cũng sải rộng.
“Các cháu đừng trách cẩn thận, mấy năm nay xuống biển kinh doanh bao nhiêu, kiếm tiền ít, nhưng gặp chuyện cũng ít…”
Lời còn xong, phía liền vang lên tiếng xe máy ầm ầm ầm, Sở Thục Ngọc khựng , vội vàng kéo Tô An lùi một bước phía trong đường.
Nhậm Tam phản ứng nhanh, cũng nhảy một bước trong.
“Rầm rầm rầm ~”
Một chiếc xe máy, như cơn gió lao vút qua mắt .
Một bàn tay từ ghế xe máy vươn , kéo lấy túi xách của một chị phía , giật mạnh, chị đó phát tiếng hét thảm thiết, cả kéo xa hai mét, lăn mặt đất.
Đến khi chị ngẩng đầu lên nữa, chỉ còn thể thấy đuôi xe máy.
“Cứu mạng, cướp đồ, cướp …”
Người chị đó chắc ngã nhẹ, mãi một lúc mới ngẩng đầu, mở miệng cầu cứu.
Da đầu Tô An tê dại, “Chị… Chị Thục Ngọc!”
Những xung quanh đều như dọa sợ, cho đến khi chiếc xe máy biến mất khỏi tầm mắt, lúc mới đầu về phía chị mặt đất.
Sở Thục Ngọc và Tô An đến, đỡ chị dậy, “Chị ơi, chị chứ?”
Người chị Tô An và Sở Thục Ngọc đỡ dậy, sắc mặt yếu ớt, chị hít sâu hai , đôi mắt chằm chằm nơi xe máy biến mất.
“Có chỗ nào đau ạ? Bị thương ?”, Tô An hỏi.
Người chị đó che bụng lắc đầu, giơ tay tránh thoát vòng tay đỡ của Tô An và Sở Thục Ngọc, “Các cô cũng là nơi khác ?”
Tô An và Sở Thục Ngọc liếc , hiểu ý đối phương.
Nghe giọng đối phương, chị đó cũng hai bản địa.
Phiêu Vũ Miên Miên
Mở miệng khẽ một tiếng cảm ơn, đối phương liền .
Chị ghét bên ngoài, tất cả !
Chính là những bên ngoài đến đây, mới cho nơi hỗn loạn, khiến các cô đến phố cũng thật cẩn thận.
Đến khi ba Tô An trở về chỗ nghỉ chân thì gần 7 giờ, Sở Thục Ngọc giành trả nốt tiền thuê phòng hôm nay, nhờ bà Lương ba bát mì chống đói.
Ăn xong mì, Tô An và Sở Thục Ngọc đều lấy vở bắt đầu vẽ vẽ, tính toán xem tiền mang theo sẽ phân phối thế nào, bận rộn đến 10 giờ, lúc mới nhanh chóng lên giường ngủ.
Ngày hôm trời còn sáng, Sở Thục Ngọc liền gõ cửa phòng Tô An, “Tô An, dậy , nhanh thu dọn một chút, lát nữa chúng chuyến xe sớm nhất đến hội chợ thương mại, đồ vật nhớ mang đủ!”