Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 17: Phố Thổ Hào, Phố Phúc Khánh Tác giả: Phạn Oản 114

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:28:37
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lý a di, bác nói là phố Phúc Khánh bên Đông Thành đó ạ?" Lý Hồng Mai gật đầu lia lịa , "Đúng đúng đúng, cháu biết bên đó à? Cái vị trí ấy đẹp lắm, trường học, chợ búa đều ở gần, sinh hoạt tiện lợi vô cùng. Tự mình ở nhà mình là nhất, rảnh rỗi còn có thể ra khu cổ thành bên cạnh đi dạo nữa chứ."

"Tiểu Tô , nếu cháu rảnh, đi, a di dẫn cháu đi xem bây giờ luôn nhé?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Tô An trong lòng mừng rỡ, ngoài mặt vẫn bình thản , "Vâng ạ, cháu cũng có hai người bạn học ở bên đó. Vậy thì đi xem luôn đi ạ!"

Lý Hồng Mai và ông Trương lập tức dẫn Tô An ra khỏi chỗ bán nhà, bắt xe tuyến đi Đông Thành.

Phố Phúc Khánh và Long Tường Phủ là hai hướng Đông – Tây, một bên là nội thành cũ kỹ của thành phố A, một bên là hướng phát triển trong tương lai. Thành phố A là một thành phố có ngàn năm lịch sử, bên khu Đông Thành có rất nhiều công trình kiến trúc cổ được bảo tồn rất tốt: lầu ngắm cảnh, phố cổ, cầu vòm, nha môn, phường phấn mặt, Vạn Hoa Lâu, tường thành cao lớn đồ sộ, hành lang dài với công nghệ chạm khắc cổ kính, đình trên mặt nước… Cổ thành hiện tại vẫn chỉ là một khu du lịch miễn phí, khoảng mười năm sau, các bộ phim truyền hình nổi tiếng trong nước như "Vương gia đại viện", "Tiên nguyệt động thiên", "Ngàn năm chi luyến" đều chọn cổ thành Đông Thành làm bối cảnh quay phim. Khi phim truyền hình nổi tiếng khắp nơi, toàn bộ khu cổ thành của thành phố A cũng trở nên cực kỳ nổi tiếng. Quan chức chính quyền thành phố A nắm bắt thời cơ, đổ một lượng lớn tài chính, biến cổ thành Đông Thành thành một khu du lịch cấp 5A của cả nước. Và phố Phúc Khánh, nằm gần cổ thành nhất, là nơi đầu tiên được hưởng lợi từ làn sóng này. Từ một con phố tồi tàn trước đây, nó đã được biến thành một "phố thổ hào" tấc đất tấc vàng. Bình quân mỗi ngày có hàng chục vạn lượt người qua lại trước cửa nhà. Trước khi Tô An c.h.ế.t ở kiếp trước, một cửa hàng cũ nát sáu bảy mét vuông ở phố Phúc Khánh, nếu cho thuê, tiền thuê cũng phải từ 3 vạn trở lên, cộng thêm phí vào cửa tối thiểu là sáu con số trở lên. Thậm chí, các cửa hàng ở phố Phúc Khánh còn rơi vào tình trạng khó tìm mặt bằng. Không ít công ty lớn đã chi số tiền khổng lồ để đặt biển quảng cáo sản phẩm ở phố Phúc Khánh, còn cư dân sống ở đó, dù chỉ mở cửa sau bán nước uống, một ngày cũng thu được hàng nghìn tệ.

"Tiểu Tô , lại đây, lại đây đi với a di!"

Xuống xe, Lý a di nhiệt tình dẫn Tô An về phía nhà mình, miệng không ngừng giảng giải về các tiện ích sinh hoạt gần đó: trường học ở đâu, mua thức ăn đi đâu, giếng nước chỗ nào...

"Cháu nhìn xem, đây là phố Phúc Khánh, nhà a di ở cách đầu phố chưa đến 100 mét." Tô An nhìn theo ngón tay của Lý Hồng Mai, cách đầu phố Phúc Khánh về phía 200 mét là lối vào cổ thành.

Ở giữa phố Phúc Khánh là một con đường lát đá xanh rộng tám chín mét, hai bên là hai dãy nhà, cửa chính cơ bản đều hướng ra đường cái. Kiếp trước, Tô An từng đến đây đưa đồ cho Triệu Long một lần. Khi đó, hai bên dãy nhà đã được chính phủ thống nhất vẽ các loại bích họa tinh xảo, hai bên đường cái được kẻ vạch vàng, đầy ắp các loại cửa hàng rực rỡ, náo nhiệt vô cùng.

Khi vợ chồng Lý Hồng Mai dẫn Tô An vào đầu phố được vài bước, hai vợ chồng như nhìn thấy gì đó, sắc mặt chợt nhạt đi không ít.

Tô An nhìn theo ánh mắt của họ, một bà lão đang ngồi trước cửa đóng giày, liếc trắng mắt về phía vợ chồng Lý Hồng Mai , cười hắc hắc hai tiếng, một ngụm đờm liền phun về phía Lý Hồng Mai.

Lý Hồng Mai lùi lại hai bước, tức đến đỏ bừng mặt, "Thôi Nguyên Phượng, bà có bệnh à? Tôi nói cho bà biết, bà đừng tưởng tôi sợ bà!"

Thôi Nguyên Phượng một bộ dáng chó c.h.ế.t không sợ nước sôi, chống nạnh đứng dậy, "Phi, tôi cứ phi đấy! Cái đường lớn này là nhà bà mở à? Lý Đạt Lai bà, bà quản trời quản đất quản không khí, quản xong chuyện nhà người khác, còn quản chuyện trên đường lớn nữa à? Tôi nói cho bà biết, lo chuyện bao đồng không có kết cục tốt đâu! Mọi người đều nói 'thà phá một ngôi miếu còn hơn phá một gia đình', bà sớm muộn gì cũng có ngày xuống địa ngục!" "Cái bà già độc ác không c.h.ế.t tử tế được! Đẻ ra đứa con gái giày rách, không biết xấu hổ, còn muốn một nữ gả hai chồng! Bị con trai tôi chơi chán chê rồi, cái đồ lẳng lơ! Nhà nào rước về nhà đó xúi quẩy, cái sao chổi khắc phu khắc nhà chồng, cái con gà mái không biết đẻ trứng!" Thôi Nguyên Phượng càng mắng càng khó nghe, Lý Hồng Mai bị chọc tức toàn thân run lẩy bẩy. Ông Trương nóng ruột hộ vợ, lập tức muốn tiến lên. Thôi Nguyên Phượng thấy thế ngẩng giọng hét lớn:

"Quốc Quân, Quốc Hoa, Quốc Hưng, mau ra đây! Có người muốn đánh mẹ các con! Thiến Thiến, mau đi gọi đại bá, nhị bá, tam bá, tứ bá của con! Cứ nói nhà lão Trương lại đến bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta!" Thân hình ông Trương khựng lại, mặt xanh lè. Lý Hồng Mai cố nén cơn giận trong lòng, kéo tay chồng.

"Ông xã, thôi, chúng ta đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-17-pho-tho-hao-pho-phuc-khanh-tac-gia-phan-oan-114.html.]

Ông Trương cúi đầu khó xử, hai vợ chồng nén giận dẫn Tô An đi về phía trước.

Phía sau, khí thế của Thôi Nguyên Phượng càng thêm kiêu ngạo, đủ loại lời lẽ tục tĩu chửi rủa không ngừng vang lên. Hàng xóm láng giềng xem náo nhiệt người, đều mở cửa lớn thò đầu ra. Lý Hồng Mai cứng người, mở cửa nhà mình, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Tiểu, Tiểu Tô , chúng ta vào trong nói chuyện nhé?"

Tô An quay đầu nhìn bà lão họ Thôi, nhà đối phương và nhà họ Trương chỉ cách nhau khoảng 50 mét.

Cô nheo mắt, lịch sự gật đầu với Lý Hồng Mai, rồi bước vào nhà.

Vợ chồng Lý Hồng Mai như đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng vào nhà, rót nước cho Tô An.

"Tiểu Tô , thật sự ngại quá, để cháu chê cười rồi."

Tô An lắc đầu, "Không có gì ạ. Nhưng mà Lý a di , việc hai bác đổi nhà có liên quan đến gia đình người vừa rồi phải không?"

"Nếu cháu mua nhà của bác, bà ta có gây phiền phức cho cháu không? Dù sau này cháu có mua hay không, nếu bác muốn bán nhà, cái ân oán này cũng không thể giấu cháu được. Cháu không muốn mua một căn nhà mà còn mua thêm cả một gia đình thù địch đâu!"

Nụ cười trên mặt Lý Hồng Mai cứng lại, nhất thời không biết phải làm sao.

Ông Trương thở dài, "Hồng Mai , Tiểu Tô nói không sai. Dù sao chuyện này cả phố lớn ngõ nhỏ đều biết, chúng ta cũng không cần thiết phải giấu. Cứ nói thật đi, cái bà lão họ Thôi đó cứ như chó điên vậy. Tiểu Tô mà mơ hồ mua nhà, chẳng phải là hại con bé sao?"

Lý Hồng Mai thở dài, "Tiểu Tô , cháu ngồi đi."

"Cháu nói không sai, việc chúng ta đổi nhà, quả thật có liên quan đến bà lão họ Thôi."

"A di và chú Trương đây, đời này cũng chỉ có một trai một gái thôi. Con trai là Kiến Hoa, con gái là Kiến Anh. Kiến Anh nhà a di ấy, ba năm trước gả cho con trai thứ hai của bà lão họ Thôi là Lưu Quốc Hoa."

"Chú Trương từ nhỏ không có anh em giúp đỡ, chịu nhiều thiệt thòi. Chúng ta dưới này cũng chỉ có mỗi Kiến Hoa là con trai, bản thân mình đi lại gian nan, nên sẽ nghĩ đến Kiến Hoa sau này cũng gian nan. Gả Kiến Anh đi, thứ nhất là gả gần, đều là hàng xóm láng giềng, sau này đệ đệ trong nhà có việc cũng có thể giúp đỡ. Thứ hai là nhà họ Lưu đông đinh, không chỉ có bốn người con trai dưới, trên còn có năm bác, anh em họ hàng càng là một dây dài."

"Không ngờ tới a~"

Loading...