Trọng Sinh Ta Trả Thù Cả Nhà Người Chồng Bạo Ngược - Chương 133: Vương Tiểu Thúy trút hết uất ức
Cập nhật lúc: 2025-07-04 14:27:09
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đôi con cái trở về, Vương Tiểu Thúy như sống , cả tinh thần hẳn lên trông thấy, ngay cả đôi má hốc hác , cũng mơ hồ ánh lên một chút hồng hào.
Tắm rửa sạch sẽ hết bùn đất, bà trịnh trọng khoác lên chiếc áo khoác hai em mua cho.
Tô An chọn cho là một chiếc áo khoác cài cúc màu tím nhạt kẻ ô vuông hồng, đúng kiểu đang thịnh hành ở thành phố lúc .
Quần thì mặc chiếc quần tây đen Tô Kiến Quân để mà mang , Vương Tiểu Thúy sửa cho với , vì hiếm khi vá víu nên bà vẫn luôn tiếc, dám mặc.
Sắp xếp xong xuôi, Vương Tiểu Thúy liền dắt Tô An và Tô Bình, “Mấy món quà đó là cho nhà Cả ? Mấy món là cho nhà Út? Chúng nhà Cả một chuyến, lát nữa cùng sang nhà Út.”
Ông ngoại Tô An là Vương Khai Phúc mất năm con Vương Tiểu Thúy chuyển thành phố.
Vương Khai Phúc vốn là quân nhân thương lui về từ chiến trường, về quê cưới vợ thì gần ba mươi, vì trong mang bệnh kín với vết thương cũ, thêm nuôi bốn đứa con, mệt nhọc triền miên, nên ông cụ qua đời năm sáu mươi lăm tuổi.
Ngược bà ngoại Lý Ngọc Lan, tuổi nhỏ hơn Lưu Khai Phúc mười mấy tuổi, giờ thể vẫn còn tráng kiện, sống cùng con trai út là Vương Vĩnh Chính.
Phiêu Vũ Miên Miên
Vương Khai Phúc và Lý Ngọc Lan tổng cộng nuôi hai trai hai gái, trưởng nữ là Vương Tiểu Thúy, thứ hai là Vương Vĩnh Thuận, thứ ba là Vương Vĩnh Chính, và con gái út là Vương Tiểu Phân.
Cậu Út Vương Vĩnh Chính cưới Trương Song Song, sinh hai trai một gái, con cả là Vương Kiến Binh, con thứ là Vương Kiến Vinh, con út là Vương Tú Vân.
Dì Út Vương Tiểu Phân gả về thị trấn, sinh hai trai ba gái.
Vương Vĩnh Thuận, tức là Cả của Tô An, cưới Lưu Hiểu Mai, sinh một trai một gái, con gái cả là Vương Tuyên Anh, con trai út là Vương Kiến Dũng.
Lưu Hiểu Mai tính tình ganh đua, phần khắc nghiệt và nhạt nhẽo, quan hệ với chị em dâu, bố chồng cùng hai cô em gái chồng đều , ngày thường cũng mấy khi qua với .
Năm đó, một tháng ngày cưới của Vương Vĩnh Thuận, lúc trời mưa to, lên núi đưa áo tơi cho bố Vương Khai Phúc, may lăn từ núi xuống, ngã gãy một chân.
Gia đình họ Lưu lúc đó con gái gả , nhưng Lưu Hiểu Mai cũng hủy hôn, vẫn kiên quyết gả cho Vương Vĩnh Thuận, khi tách riêng thì một gánh vác hơn nửa gánh nặng gia đình, còn sinh cho Vương Vĩnh Thuận một trai một gái.
Chỉ riêng điểm thôi, đừng Vương Khai Phúc và Lý Ngọc Lan, ngay cả mấy chị em Vương Tiểu Thúy cũng ơn cô .
Lúc lâm chung, Vương Khai Phúc còn cố ý dặn dò, chỉ cần Lưu Hiểu Mai điều gì quá đáng thể tha thứ, nhà họ Vương đều bao dung cô , thể giúp thì giúp đỡ một tay.
Vì lý do , Tô An, từ nhỏ từng nhận một sắc mặt nào từ Lưu Hiểu Mai, vẫn mang theo cho cô một chiếc khăn quàng cổ, mua thuốc dán cho .
Vì điều kiện chữa bệnh năm đó còn hạn chế, chân của Vương Vĩnh Thuận hỏng , chỉ thể chống nạng, đừng việc nặng, cho nên trong nhà cơ bản chút tiếng nào, cái gì cũng lời Lưu Hiểu Mai.
Vương Tiểu Thúy bàn với Tô An, đặt thêm đôi găng tay len lông cừu mua cho bà trong gói quà của Lưu Hiểu Mai, miệng giải thích với Tô An.
“Các con mua đồ cho mợ con, chính là giữ thể diện cho Cả con, mợ con trong lòng thoải mái thì Cả con cũng vui.”
Tô Bình bĩu môi, “Con chẳng thích mợ Cả tí nào, Tết con sang chúc Tết, mợ thèm để ý đến con, con gặp ở trong thôn, gọi mợ , mợ cũng đáp.”
“Con dắt Kiến Dũng giếng chơi, mợ còn mắng con với bà ngoại nữa!”
Tô An kéo kéo ống tay áo của trai, “Anh ơi, thế thích Cả ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tra-thu-ca-nha-nguoi-chong-bao-nguoc/chuong-133-vuong-tieu-thuy-trut-het-uat-uc.html.]
Tô Bình gật đầu, “Thích chứ, Cả lén cho con ăn lạc rang, còn hầm khoai lang đỏ cho con nữa, con với thằng Nhị Cẩu đánh , thấy con , liền chống nạng giúp con, còn gốc cây nhặt táo tàu rơi cho con ăn nữa.”
Tô An thở dài, “Thế đấy, tuy ít chuyện, nhưng vẫn luôn thương chúng lắm, mợ mà vui thì Cả cũng sẽ vui, mợ tuy với chúng , nhưng chị Tuyên Anh với Kiến Dũng, mợ đều chăm sóc , còn cả Cả nữa, xem tuy bất tiện, nhưng quanh năm bốn mùa vẫn sạch sẽ gọn gàng.”
“Lát nữa đến nhà Cả, mặc kệ mợ cho chúng sắc mặt thế nào, cũng giận, cứ coi như giữ thể diện cho Cả, lễ phép cần thì vẫn , cùng lắm thì, chúng chơi một lát về, ?”
Tô Bình hiểu lơ mơ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Ba con mang theo đồ vật về phía đầu thôn đông, Vương Tiểu Thúy ngẩng cao đầu ưỡn ngực, cố tình ngang qua cửa nhà , gặp ai cũng giật giật ống tay áo, vỗ vỗ vạt áo của .
Tin tức ở nông thôn truyền nhanh, dù nhà họ Tô ở cuối thôn, nhưng mới một buổi trưa thôi, hơn nửa thôn chuyện đôi con cái của Vương Tiểu Thúy từ thành phố về.
Lúc thấy ba con Vương Tiểu Thúy, đều rướn cổ tò mò đánh giá, “Ối, Tiểu Thúy đây là về ? Mấy năm gặp, thằng Bình lớn ?”
“Vẫn là cái khí hậu trong thành phố dưỡng đấy, con An đúng là càng lớn càng .”
Tô An mặt tươi , ngừng mở miệng chào hỏi, “Dì chào dì ạ, chú XX chào chú ạ, thím chào thím ạ.....”
Em gái gì, Tô Bình liền theo, em gái chào gì, cũng theo chào.
Vương Tiểu Thúy một bên khoa trương giơ hai tay săm soi ống tay áo của , miệng khiêm tốn , “Đâu , con An nhà từ nhỏ xinh , là còn nhỏ phát triển hết thôi....”
“Ối chà, Tiểu Thúy bộ áo mới cũng ghê, cái màu mặc lên trông tinh thần hẳn.”
Mắt Vương Tiểu Thúy sáng lên, cuối cùng cũng đến đây .
“Chứ còn gì nữa, ? Đây là kiểu mới ở thành phố A đó, con An nhà , trong thành nhà giàu mới dám mua thôi, riêng cái áo thôi, gần 50 đồng đó!”
“Xì ~”
Vương Tiểu Thúy dứt lời, xung quanh vang lên một tràng hít khí.
“Gì? 50 đồng á? Mẹ ơi, đây cho xem, đó thêu chỉ vàng ?”
“50 đồng á? Vật liệu quý lắm hả? Đắt ?”
Vương Tiểu Thúy đắc ý vênh váo vắt vạt áo lên khoe với , “Chứ còn gì nữa, cái là hai lớp đó, các bà xem , bên trong còn nhung nữa, bảo là lông cừu, hàng từ Thượng Hải về đó.”
“Ai da, nhưng mà xót ruột c.h.ế.t , bảo già , mặc đồ như , thường xuyên chuyện ăn mặc với con An nhà , hồi cái con Trương Tú Quỳnh cứ khắp nơi đôi con của nuôi tốn cơm vô ích, hừ, giờ thì hưởng phúc con cái đó, cũng chẳng con cái nhà nó mua gì cho nó !”
“Ai da, các bà , thằng Bình với con An nhà giỏi giang lắm, xách về hai bao to tướng, chẳng những nó phần, mợ bà ngoại cũng quên, chứ như đồn thổi , gì mà thành coi thường bà con nông thôn nghèo nàn, thằng Tô Bình con Tô An nhà đều là những đứa con hiếu thảo, trong lòng vẫn luôn nhớ nhà đó, các bà xem, con mang về đó, đó là gà mua ở thành phố C đó, quý lắm, còn găng tay với khăn quàng cổ mua cho mợ nó, mũ giải phóng cho thằng Kiến Dũng, còn mua cả thuốc dán trong thành cho các nữa.....”
Mấy năm nay Vương Tiểu Thúy ở trong thôn, thể là chỉ trỏ đến dám ngẩng đầu, giờ nắm cơ hội, nhất định trút hết những ấm ức trong lòng . Bà gặp ai cũng khoe khoang, lặp lặp ngừng.
Tô An hiểu nỗi uất ức trong lòng , nặn nụ tươi, ngoan ngoãn bên cạnh chờ .
Tô Bình dù cũng là theo em gái, em gái thế nào, liền thế .