Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:45
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Khương Nặc rời giường, Vu Nhược Hoa mới bắt đầu làm bữa sáng. Bà ấy nhào bột mì, dùng thịt băm và hành lá làm nhân, thêm da heo trong suốt, làm bánh bao chuẩn bị chiên, chờ Khương Nặc hoàn thành bài tập buổi sáng xong, bánh bao chiên đã bốc hơi nóng trong chảo dầu.

Khương Nặc tắm rửa một cái, tinh thần sảng khoái, sữa đậu nành nóng cũng được chuẩn bị xong.

Sau khi chiên vỏ bánh bao xong, phần đế bánh giòn tan, Khương Nặc ăn món này thích chấm với giấm, sau đó cắn một cái, nước sốt thơm ngọt chảy ra theo lớp vỏ giòn tan, phần nhân mềm mại tràn đầy khoang miệng. Thịt thơm mềm, vỏ giòn giòn, ăn một miếng quá đã ghiền.

“Mẹ, nếu năm đó mẹ không bày sạp trái cây mà đi bán đồ chiên thì đã tốt hơn nhiều rồi, ăn ngon như vậy, nói không chừng sẽ thành một quán ăn nổi tiếng trên mạng.”

Vu Nhược Hoa thích nghe con gái khen mình, mặt mày hớn hở: “Con thích thì ăn nhiều một chút, giữa trưa còn muốn ăn gì thì gọi món đi.”

Sau khi ăn cơm xong, Khương Nặc rửa bát đũa, sau đó mở máy tính ra xem một số tài liệu.

Đến khi mỏi mắt thì đứng dậy hoạt động một chút, lấy d.a.o găm ra luyện tập mấy động tác đâm, né. Mỗi một lần bị đánh c.h.ế.t trong thực chiến đều không thể không liên quan đến quá trình luyện tập bình thường. Hiện tại tố chất thân thể của cô đã rất mạnh, có thể thích ứng với động tác khó hơn, không thể bảo thủ.

Cả ngày cứ trôi qua như vậy.

Lúc sắp đến buổi tối, chuông treo trên cửa sổ vang lên vài tiếng, Khương Nặc suy nghĩ một chút, đại khái biết sẽ có chuyện gì, bèn cắt một miếng thịt khô xách trong tay, đi xuống tầng 35.

“Tiểu thuyết của Ngô Đại Hà lại tới.” Vừa mới vào cửa, Lý Mộng đã quơ quơ năm trang giấy trong tay, trên đó viết đầy chữ.

Khương Nặc vui vẻ bước tới nhận lấy: “Cô đọc chưa? Tóm tắt lại đi.”

“Tôi chưa đọc, anh ta viết thật sự quá dài.” Lý Mộng đau khổ: “Hay là cô cứ từ từ xem đi.”

Khương Nặc hiểu, Lý Mộng là người đặc biệt chú trọng cảm giác đúng mực.

Ngô Đại Hà trực tiếp nhét mấy tờ giấy vào, cũng không hề cất vào trong phong bì hay gì đó, nhưng bởi vì đây là thứ viết cho Khương Nặc nên Lý Mộng tuyệt đối sẽ không tùy tiện xem.

Lần trước Khương Nặc xem ở tầng 35, tiện tay ném lên bàn trà ở tầng 35, lúc thu dọn cô ấy cũng không nhìn nhiều mà vò nát rồi ném đi.

“Tôi biết ngay anh ta sẽ đến mà.” Khương Nặc đi tới cầu thang, dán một tờ giấy ghi chú màu đỏ lên cửa, sau đó giao thịt khô cho Lý Mộng: “Đợi tối nay anh ta tới, cô đưa cho anh ta nhé.”

“Được.” Lý Mộng cất thịt khô đi.

TBC

Khương Nặc nhìn thấy đạn BB vương vãi khắp phòng khách, Lý Mộng cũng lười thu dọn, bèn hỏi cô ấy: “Cô luyện b.ắ.n s.ú.n.g thế nào rồi.”

Lý Mộng thở dài: “Không tốt, tôi vẫn luôn không tìm thấy cảm giác, chỉ có thể b.ắ.n vào bia cố định. Một khi tôi di chuyển thì độ chính xác sẽ giảm mạnh. Tôi đã bị thụt lùi quá nhiều rồi, vốn còn định dạy cho cô nhưng hiện tại ngay cả bản thân cũng không làm được.”

“Từ từ sẽ được thôi, hiện tại chúng ta còn chưa có kẻ địch cường đại như vậy.” Khương Nặc nói.

Lý Mộng trầm ngâm suy tư: “Ý của cô là sau này có thể sẽ có, đúng không?”

“Chúng ta không thể nào cứ luôn thuận lợi như vậy được. Hiện tại lòng người tán loạn, mỗi người tự tìm cách sinh tồn, nước lũ cản trở giao thông, còn chưa có tổ chức, nhưng sau này thì chưa chắc. Dù nói thế nào, cũng phải nâng cao thực lực bản thân lên trước mới được.”

Khương Nặc cũng chỉ có thể nói đến đây.

Thật ra với tình hình hiện tại thì cho dù đến đâu, đối thủ mà bọn họ gặp được đều chỉ cần dùng các vũ khí lạnh như ná cao su, d.a.o găm là có thể g.i.ế.c ngay lập tức rồi, nhưng tương lai khi gặp phải những kẻ địch có tổ chức có vũ khí thì lại khác.

Chưa kể đến những bầy sinh vật biến dị biết bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-93.html.]

Lý Mộng nhìn đạn BB vương vãi đầy đất, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng luyện tập.”

Nhưng lời Khương Nặc nói vẫn khiến cô ấy cảm thấy căng thẳng hơn, cô ấy suy nghĩ một lúc: “Súng và đạn của chúng ta vẫn không đủ, đặc biệt là đạn…Thật ra, theo lý mà nói, đạn ở trường b.ắ.n không chỉ có chừng đó đâu, tôi cảm thấy lão đại đã động tay động chân... Bởi vì việc quản lý s.ú.n.g khá nghiêm, nhưng đạn là vật phẩm tiêu hao, có rất nhiều chỗ để thao tác…”

Khương Nặc nghe vậy, trong lòng khẽ động: “Anh ta tên là gì, người này là người thế nào?”

“Tên là Dương Thành Huy, 42 tuổi, không biết cô có ấn tượng với anh ta không, anh ta đã tham gia thế vận hội Olympic lần thứ 26 nhưng không giành được huy chương. Anh ta là người nói dễ nghe thì hơi đa nghi, không dễ nghe thì là nhỏ mọn, nói thật tôi cũng không thích anh ta cho lắm.”

Khương Nặc lắc đầu: “Không biết.”

Thế vận hội Olympic hơn 20 năm trước, cô còn chưa sinh ra đâu, huống chi cho dù là mấy lần gần đây, cô cũng chưa từng chú ý đến trận đấu b.ắ.n súng, huống chi là người mà đến giải thưởng cũng chưa lấy được.

Nhưng câu nói “không biết” của Khương Nặc còn có một ý nghĩa khác.

“Lão đại của các cô là huấn luyện viên trưởng, theo như cô nói thì anh ta bị cô kích thích nên cũng bắt đầu mua đồ, nhưng đó cũng chỉ là không lâu trước khi bắt đầu mưa to. Mà lúc đó thì ở siêu thị đã phải xếp hàng dài, nguồn cung cũng bị hạn chế, anh ta không thể mua quá nhiều thứ được. Nhưng nếu anh ta thay đổi cách nghĩ, không phải tích trữ lương thực mà là cố tình tích trữ s.ú.n.g và đạn thì nhất định không chỉ tích trữ ở nơi như trường b.ắ.n này.”

Lý Mộng gật đầu tán thành: “Đúng thế, để đăng ký và đổi mới vũ khí phải cần đến chữ ký của anh ta, anh ta chỉ cần xin một đợt, tự mình giữ trong tay là được rồi. Mà đây chỉ là chuyện tôi có thể nghĩ ra, anh ta chắc chắn còn có con đường khác và biện pháp khác.”

Khương Nặc đáp: “Trong tay anh ta có súng, nhưng hiện tại chắc chắn vẫn còn sống.”

Nhưng ở đây có một vấn đề.

Khương Nặc cũng không biết Dương Thành Huy.

Theo lý thuyết, nếu trong tay có một lô vũ khí nóng, ở thời kỳ đầu của tận thế hoàn toàn có thể đi nghênh ngang, không nói đến chuyện thành lập thế lực của mình nhưng nhất định cũng có chút hung danh.

Nhưng Khương Nặc chưa từng nghe nói tới cái tên này.

Nếu suy đoán của Lý Mộng là thật, vậy hơn phân nửa chỉ có một khả năng, đó là trước khi Dương Thành Huy có thành tựu, đã bị người ta đen ăn đen rồi.

Vũ khí anh ta làm ra cũng làm lợi cho người khác.

Lý Mộng nhìn ra được suy nghĩ của cô, nói: “Tôi biết anh ta sống ở chỗ nào, có thể qua đó xem thử. Lão đại ấy à, người này tâm tư có thừa nhưng lại không đủ quyết đoán, nếu thật sự có một lô vũ khí trong tay anh ta thì hơn phân nửa là không giữ được, nói không chừng còn phải dùng mạng bù vào.”

Khương Nặc nhìn nhìn màn mưa bên ngoài, cân nhắc một lúc rồi nói: “Không vội, việc này chúng ta còn phải suy nghĩ kỹ càng, chuẩn bị một chút, đợi khi thời cơ đến rồi hãy đi.”

Lý Mộng gật đầu: “Ừ, nghe cô.”

Khương Nặc nhìn tin tức mà Ngô Đại Hà đưa tới.

Về cơ bản, anh ta đã viết tất cả những chuyện xảy ra trong tòa nhà dạo gần đây mà anh ta biết, gần nhất còn bổ sung thêm các đoạn đối thoại và mô tả thần thái nhân vật, viết càng ngày càng chi tiết, văn chương lưu loát viết một mạch năm trang giấy.

Người ta nỗ lực viết code như vậy, có phải rất đáng được khen thưởng hay không, hay là cho năm sao nhỉ?

Đầu tiên anh ta nói về tình huống giảm nhân số trong tòa nhà.

Hiện tại từ tầng bảy trở xuống đều trống không, rất nhiều người lớn tuổi đều không thể trụ nổi, có người còn tự sát. Các căn hộ trong tòa nhà này đều rất lớn, người lại ít, có một số người đã tự phát ở chung với nhau, xem như ôm nhau sưởi ấm.

Dù sao thức ăn đã cạn kiệt từ sớm, dựa vào chút cứu trợ của ban quản lý tòa nhà miễn cưỡng kéo dài mạng sống.

Loading...