Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mãi đến khi một người trẻ tuổi tới mua chúng.

Chủ cửa hàng vẫn còn ấn tượng với chàng trai trẻ đó, nói là rất đẹp trai, rất điềm tĩnh, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy rồi nên ông ta đã quên mất hình dáng cụ thể người đó thế nào, mà đúng lúc camera trong cửa hàng ngày hôm đó cũng bị hỏng.

Tổ điều tra yêu cầu chủ cửa hàng nhớ kỹ lại hình dáng của anh ta, muốn từ đó vẽ ra một bức chân dung, nhưng những đặc điểm mà chủ cửa hàng đưa ra vẫn rất mơ hồ.

Không có gì hơn ngoài ánh mắt trầm tĩnh, vóc dáng rất cao.

Ông ta nhớ lại, từ đầu đến cuối chàng trai trẻ này chỉ nói với ông ta một câu: “Bao nhiêu tiền?”

Tổ điều tra lại đi tìm các camera giám sát khác, bao gồm tất cả camera giám sát của các cửa hàng trên phố, tất cả camera giám sát trên đường, nhưng điều kỳ lạ là, rất nhiều camera đều bị can thiệp vào ngày hôm đó, màn hình tối đen một thời gian.

Chuyện này đương nhiên không thể nào là trùng hợp ngẫu nhiên mà là do con người cố tình xóa đi dấu vết.

Tổ điều tra không từ bỏ, tiếp tục đầu tư nhân lực và tiền bạc, làm rất nhiều việc, tìm kiếm tất cả các bức ảnh trên đường phố, ảnh phong cảnh, ảnh người qua đường và tác phẩm nhiếp ảnh trên toàn khu vực trong chiều hôm đó...

Cuối cùng, ông ta phát hiện một chút dấu vết trên một tấm ảnh chụp trên phố.

Tổ điều tra phóng to bức ảnh kia lên mấy lần, chụp được hình dáng của anh ta từ trong góc, cũng chính là bức ảnh Khương Nặc nhìn thấy đầu tiên.

TBC

Đây gần như là tất cả thông tin mà tổ điều tra có được về anh ta.

Hầu như không có thêm bất kỳ manh mối nào, tổ điều tra chỉ có thể xuống tay từ hai cái hộp kia.

Vì sao phải mua chúng, mua để làm gì? Bọn họ cảm thấy có lẽ trong chuyện này sẽ có chút dấu vết để lại.

Không thể xác định được niên đại của những chiếc hộp gỗ sơn đen này, chỉ biết là niên đại rất lâu, chủ cửa hàng cảm thấy chúng không có giá trị nên không tiến hành giám định chi tiết.

Nhà ông ta đã kinh doanh cửa hàng tạp hóa đồ cổ này từ thời ông nội ông ta, ông ta cũng không biết những món đồ đó đến từ đâu. Ông ta chỉ biết rằng mặt trên hộp có khắc số, mà hai cái hộp trong tay ông ta tình cờ được khắc số 5 và số 7, bởi vậy ông ta đoán rằng đây là một bộ có ít nhất là 7 cái.

Chủ cửa hàng cũng có ảnh chụp của hộp, về cơ bản những điều tra sau đó đều liên quan tới những cái hộp này.

Tổ điều tra đã tìm vô số chuyên gia giám định, nhưng mỗi người lại có một ý kiến khác nhau, không thể đưa ra một kết luận thống nhất.

Đến tận lúc này, cuộc điều tra cũng dừng lại ở đây, thời gian ghi chép cuối cùng là tháng 8, cách ngày tận thế chưa đầy một tuần.

Khương Nặc nhìn bức ảnh chụp hai chiếc hộp gỗ sơn đen mạ đồng, lông tơ lại dựng đứng lên.

Cái hộp này cô rất quen thuộc.

Cô có mua một cái từ phố đồ cổ.

Cửa hàng đồ cổ kia đặt cái hộp này với một đống hàng giả không đáng tiền, nếu không phải cô cảm ứng được một luồng hơi thở có liên quan tới không gian, cẩn thận tìm ra nó từ trong đó thì quả thật rất khó phát hiện.

Khương Nặc còn nhớ rõ, lúc cô mua cái hộp kia bị một người đàn ông để ria mép nhìn thấy, người đàn ông kia lập tức muốn cướp, sau đó còn gài bẫy cô cũng là vì cái hộp kia.

Sau khi bị cô thu thập, người kia cũng nói rõ ràng rằng có người ra giá cao muốn thu lại cái hộp này, bởi vậy ông ta mới đi tìm.

Nói vậy, người ra giá nhất định là tổ điều tra.

Từ lúc tổ điều tra ra giá đến chỗ người đàn ông ria mép, tin tức ở giữa cũng không biết đã chuyển tay mấy lần, ông ta cũng hoàn toàn không tiếp xúc với người bên trên, không thể cung cấp được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Chiếc hộp mà Khương Nặc mua đã bị không gian hấp thu, lúc ấy cô không nhìn kỹ, chỉ lo thăng cấp, mơ hồ nhớ được trên đó quả thật có khắc số, cụ thể là 3 hay là 5 nhỉ? Quên mất.

Chỉ là đang điều tra những thứ này, tận thế đã đến.

Mà phần tài liệu này lại vô tình lưu lạc đến tay Khương Nặc.

Nói trong lòng không hiếu kỳ nhất định là nói dối.

Nhưng Khương Nặc và anh ta cũng chỉ mới gặp mặt một lần, cô có thể cảm nhận được thiện ý mà người này phát ra, còn thuận tay tặng cô một khẩu s.ú.n.g nữa.

Ngoài ra, hoàn toàn là một mảnh sương mù, quá thần bí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-92.html.]

Anh ta có thể từ khoảng cách xa 200m, xuyên qua ống kính kính viễn vọng để phát hiện ra cô. Với một người nhạy cảm như vậy thì chỉ cần anh ta muốn, người khác cũng rất khó có thể tìm được anh ta.

Huống chi, bên cạnh anh ta còn có một số người xem ra đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thân thủ rất tốt nữa.

Cất tài liệu vào không gian, Khương Nặc bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.

Vì sao anh ta lại muốn mua hai cái hộp kia? Là trùng hợp sao?

Anh ta hướng về bản thân cái hộp, hay là chút linh khí trên hộp?

Nếu là cái sau...vậy thì có liên quan đến việc thăng cấp không gian của cô, thậm chí trong tương lai còn có khả năng đối đầu nhau nữa.

Khương Nặc lắc đầu, quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này.

Đối phương rất mạnh, vô cùng mạnh, trừ phi có thể làm được một kích tất sát, còn nếu không thì không thể tùy tiện đối địch.

Ở thời tận thế, giữa người và người hoàn toàn không hề có sự giao thoa qua lại với nhau.

Tuy rằng cô rất muốn không gian lập tức thăng cấp nhưng đã có bình cảnh tồn tại ở đó, nhất định là có lý do, cô không cần phải tự tìm phiền toái, vẫn nên cố gắng sống tốt hơn là được rồi.

Đi ngủ, đi ngủ thôi.

*

Khi Khương Nặc tỉnh dậy, bên ngoài trời vừa rạng sáng.

Tắt đèn trong phòng, mở rèm, duỗi người.

Cô nhìn ra bên ngoài, mưa đã nhỏ hơn hôm qua, đã đến mức độ mưa nhỏ bình thường. Lúc này mực nước cũng giảm đi một chút, cũng lộ ra một phần của tầng ba.

Trong kiếp trước vào lúc này, cô và mọi người đều cho rằng mưa sẽ dần dần ngừng lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ nhanh chóng tốt hơn, nhưng không bao lâu sau cơn mưa to lại trút xuống, đập tan ảo tưởng của mọi người.

Sau đó, người c.h.ế.t sẽ càng nhiều hơn.

Sau khi đứng dậy hoạt động cơ thể một chút, cô đi xem A Muội. Nó vẫn còn đang ngủ, nhìn thấy cô mới miễn cưỡng chống mắt ngóc đầu qua, miệng vẫn còn nũng nịu:

“Ngao... Ngao ngao...”

Khương Nặc biết nó lại đang muốn xin nước suối, gần đây ngoại trừ ăn cơm ra nó cũng chỉ uống nước, hơn nữa còn muốn uống nước suối không gian, nếu không cho thì sắc mặt nó sẽ trở nên nghiêm túc cau mày, hai chân dùng sức lay trong ổ của nó, hoặc là dùng đầu cọ lên người Khương Nặc, miệng gào khóc, làm nũng không ngừng.

“Cho mày ăn nhiều hơn nữa, cũng có thấy mày nhúc nhích một chút nào đâu.” Khương Nặc chọc chọc đầu nó: “Đừng ngủ nữa, đứng lên cho tao.”

“Ngao ~ ngao ngao... Ngao ngao...”

Sắc mặt A Muội nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm trang tỏ ý kháng nghị. Chó cũng có quyền tự do, nó phải bảo vệ được quyền lợi thỏa thích ngủ!

“Để nó ngủ đi, đừng chọc nó nữa.” Vu Nhược Hoa từ phòng bếp đi ra nói: “Chỉ cần nó khỏe mạnh thì cứ để nó ngủ đi, hiện tại không thể ra ngoài đi dạo, còn không cho nó ngủ, vậy không phải nó sẽ phá hết cả cái nhà này lên sao.”

Nói xong, bà ấy lấy một quả táo ra ném cho A Muội ăn. Nó ăn mấy miếng đã hết sạch, nhưng vẫn trơ mắt nhìn Khương Nặc, dùng đầu cọ cọ, khều chân đụng tới đẩy lui, cuối cùng cũng lấy được một ly nước suối không gian, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó thoải mái nằm sấp xuống, ngủ ngay lập tức.

Khương Nặc:...

Xoa xoa cái đầu lông xù của A Muội, trong lòng vẫn có chút mong đợi. Hình thể của A Muội lại lớn hơn một chút, ngày thường nhìn vào có thể không rõ ràng. Nhưng nếu so sánh với đồ vật, cái tổ của nó trước đây A Muội ngủ rất rộng rãi vẫn còn dư, hiện tại đã chen chúc đến mức móng vuốt cũng duỗi ra bên ngoài.

Như vậy xem ra, nó cũng tương tự như sự tiến hóa của những động vật kiếp trước, nhưng cũng có sự khác biệt.

Động vật biến dị, bề ngoài cũng sẽ phát sinh biến hóa, ví dụ như động vật họ mèo thường lồng n.g.ự.c rộng ra, có được trái tim cường đại hơn, cơ hàm dưới cũng sẽ thay đổi, tiến hóa trở thành lực cắn mạnh hơn.

Động vật biến dị về cơ bản sẽ hung ác và dữ tợn hơn so với trước đó, đầy uy hiếp.

Nhưng A Muội tiến hóa chỉ là thân thể lớn hơn một vòng mà thôi, không có gì khác biệt, ngay cả màu lông cũng không thay đổi. Về phần IQ... đôi khi cô cảm thấy nó có vẻ thông minh hơn một chút, năng lực biểu đạt càng phong phú hơn, nhưng có đôi khi lại cảm thấy tất cả đều là ảo giác, dù sao nó cũng là Husky thuần chủng.

Cuối cùng nó sẽ biến thành cái dạng gì, Khương Nặc cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng nước suối không gian đối với người, thực vật, động vật đều có lợi, điều này không cần phải hoài nghi.

Loading...