Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:41
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói là làm, âm thanh máy cắt phát ra sẽ rất lớn. Đầu tiên Khương Nặc đóng chặt cửa lại, sau đó trực tiếp lấy két sắt ra, đặt trên khoảng trống ở trong phòng ngủ.

Két sắt cao 1m5, rộng 1m, rất lớn.

Lớp vỏ ngoài bị đập nát đến biến dạng, lớp sơn cũng đã rối tinh rối mù, nhưng có thể nhìn ra được két sắt này là loại hàng thượng thừa bởi vì nó cực kỳ nặng.

Lấy sức lực hiện tại của Khương Nặc cũng rất khó để đẩy nó chứ đừng nói đến việc nhấc lên, ít nhất nó cũng phải trên 800 kg.

Nhìn từ kích thước của nó, trọng lượng này có thể nói là khủng bố.

Nghe nói mặt sau két sắt là vị trí yếu nhất, Khương Nặc lấy máy cắt ra, cắm điện, vén tay áo lên trực tiếp khởi động.

Bắt đầu cắt từ mép tủ, cắt thành một đường thẳng.

Trong lúc nhất thời, tia lửa nổi lên bốn phía, tiếng động phát ra ầm ầm.

Nhưng vừa mới cắt vào, Khương Nặc đã khẽ cau mày, cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Đây là thép tấm sao?

Cũng quá dày rồi.

Nhìn thấy đã cắt được 2 cm nhưng vẫn chưa cắt xuyên tấm thép của tầng này.

Khương Nặc khẽ cắn môi, tiếp tục cắt xuống.

Lại cắt thêm 2cm, âm thanh cắt nặng nề đột nhiên thay đổi, trong tay truyền đến chấn động, cảm giác cuối cùng cũng cắt vào.

Lớp thép đầu tiên đã dày hơn 4cm, có lẽ chiếc két sắt này được đặt làm theo yêu cầu riêng, vậy rốt cuộc bên trong có chứa cái gì?

Lòng hiếu kỳ của Khương Nặc bị khơi dậy, động tác cắt cũng càng ra sức hơn.

Nhưng trước khi lớp thép đầu tiên bị cắt xuống hoàn toàn, lưỡi cắt đã bị hư hỏng nghiêm trọng, cơ bản không thể nào thao tác được nữa.

Cũng may lúc ấy khi cô mua máy đều thuận tay trữ rất nhiều linh kiện, Khương Nặc dừng lại đổi lưỡi cắt khác rồi tiếp tục cắt.

Cắt hơn một tiếng đồng hồ,thay lưỡi cắt hai lần mới cắt được tấm thép ở lớp đầu tiên.

Khương Nặc tìm được một thanh xà beng nhỏ từ trong không gian, dùng hết sức cạy tấm thép xuống.

Tấm thép dày 4cm, dài rộng đều hơn 1m, bàn tay Khương Nặc đã cắt đến tê rần.

Ném tấm thép vào không gian, lại nhìn vào trong két sắt, thấy một lớp xi măng.

Khương Nặc c.h.ế.t lặng.

Cô đã mơ hồ nghe nói trong một chiếc két sắt tốt phải có một lớp xi măng, nhưng chắc chắn chiếc két sắt này không chỉ đơn giản là một tầng mỏng như vậy.

Nhưng mặc kệ tường đồng vách sắt cỡ nào, hôm nay cô đã quyết tâm rồi.

Khương Nặc lấy ra nước suối không gian khôi phục thể lực, tay cầm máy cắt, tiếp tục cắt!

Trước tiên dùng máy cắt để cắt ra khe hở, sau đó dùng rìu chặt, dùng búa đập, dần dần mở rộng khe hở.

Xi măng bị đập thành từng khối, Khương Nặc lười thu dọn, tìm một cái túi rác bỏ vào rồi ném vào không gian trước.

Cứ đập như vậy ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lớp xi măng này thật sự quá dày, dày đến mức khiến người ta giận sôi gan.

Khương Nặc thật sự nghi ngờ, chiếc két sắt đường kính 1m5 mà lớp vỏ bên ngoài dày như vậy, rốt cuộc còn có thể thừa bao nhiêu không gian để đựng đồ.

Đừng có đến lúc đó mở ra, kết quả bên trong lại không có gì cả.

Nghĩ đến đây, Khương Nặc không khỏi siết chặt nắm đấm.

Cô không tin tà, cầm búa tiếp tục đập, cuối cùng đập xuyên thủng lớp xi măng, để lộ ra một cái lỗ.

Lớp xi măng này dày hơn 40 cm, cũng chính là gần nửa mét.

Hơn nữa sau khi đập vỡ lớp xi măng, bên trong vẫn còn có một tấm thép.

Khương Nặc bị chọc cho mất bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-91.html.]

Cắt sao?

Nếu không cắt ra thì hôm nay cô tuyệt đối sẽ không ngủ, sẽ cùng chiến đấu với nó!

Lớp thép cuối cùng dày đến biến thái, Khương Nặc lại thay đổi ba lưỡi cắt, cắt đến mức cánh tay tê dại, cuối cùng xuyên qua lớp xi măng kia, cắt lớp thép cuối cùng ra một lỗ nhỏ, đủ để thò tay vào trong lấy đồ.

Khương Nặc hít sâu một hơi.

Cô thầm hạ quyết tâm.

Nếu như phí sức nửa ngày mà kết quả thứ móc ra được từ trong két sắt là một món đồ chơi tình thú xui xẻo của lão tổng giám đốc cay mắt kia, vậy thì cho dù cô có truy sát đến chân trời góc biển cũng cam đoan nhất định phải đánh c.h.ế.t anh ta.

Khương Nặc chậm rãi đưa tay vào dò xét.

Không ngoài dự liệu, bởi vì lớp vỏ két sắt quá dày, không gian bên trong rất nhỏ, chỉ cần sờ một chút là đã dễ dàng chạm tới đáy.

Chỗ nhỏ như vậy, tất nhiên không thể cất giữ được thứ gì lớn.

Khương Nặc chỉ mò được một túi tài liệu, cuộn lại rồi lấy ra từ cái lỗ đó, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Ôi.

Không nói rõ được trong lòng cô đang có cảm giác gì, tuy rằng không phải là thứ cay mắt gì cả, nhưng bên trong hơn phân nửa là bí mật thương nghiệp gì đó, mà cái đó thì hiện tại đã vô dụng.

Khương Nặc chỉ dọn dẹp sơ qua căn phòng, ném hết toàn bộ mảnh xi măng và két sắt vào trong không gian rồi chán nản cầm túi tài liệu này trên ghế sô pha lười.

Cắt lâu như vậy, không đói bụng cũng thành đói bụng, cô ăn trái cây dầm sữa chua, rút hết cả xấp giấy trong túi tài liệu ra.

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Khương Nặc đã ngây người.

Cô cảm thấy da đầu tê dại.

Toàn bộ túi tài liệu chứa đầy các báo cáo điều tra bí mật về một người.

Ở trang đầu tiên có một bức ảnh được kẹp bằng một chiếc kẹp giấy. Bối cảnh bức ảnh có vẻ là ở đầu một con hẻm nào đó, có mấy người mặc đồ lao động màu xám.

Ở phía sau bọn họ, có một bóng người mặc áo quần màu đen.

Chỉ có một bóng người, đang đứng nghiêng người, dường như vóc dáng rất cao, mơ hồ nhìn thấy tóc còn những thứ khác đều bị che khuất, hình ảnh cũng rất mơ hồ, giống như một tấm ảnh được phóng to lên mấy lần, sau đó cắt ra và rửa thành một tấm hình khác.

Dù không thấy rõ hình dáng, nhưng Khương Nặc vẫn có thể khẳng định anh ta là ai.

Cô gần như có thể nhớ lại đôi mắt trầm tĩnh đó ngay lập tức.

Cô bắt đầu cẩn thận lật xem phần điều tra này, kết quả càng xem càng kinh hãi.

Đầu tiên, cô thấy được một chút lai lịch của tổng giám đốc cay mắt, người này họ Trần, tên Trần Hữu Vi.

Việc điều tra về anh chàng đẹp trai mặc đồ đen kia không phải là ý của ông ta mà bên trên còn có một ông chủ lớn nữa, nhưng trong tài liệu này không tiết lộ bất cứ tin tức gì về ông chủ lớn đó cả. Chỉ nhìn ra được Trần Hữu Vi vô cùng tôn kính ông ta. Sở dĩ Trần Hữu Vi có thể có được địa vị hiện tại cũng là vì được ông chủ lớn kia trợ giúp.

Bởi vì trong tài liệu có một câu: “Nhất định phải tiếp tục điều tra, không tiếc tất cả nhân lực, vật lực, tài lực, bất kể giá nào, nhất định phải tìm được người này, đây là ý của ông…”

Phía sau chữ ông có thêm một chữ nữa, hẳn là họ của người này, nhưng bị dùng bút gạch đè lên hết.

Người này có lẽ là ông chủ lớn ở sau lưng Trần Hữu Vi.

Điều khiến Khương Nặc cảm thấy kỳ lạ nhất chính là Trần Hữu Vi thuê rất nhiều thám tử, đả thông rất nhiều con đường, bỏ ra cái giá khá lớn để điều tra về anh chàng áo đen kia. Điều tra hơn một năm, nhưng trong toàn bộ tài liệu lại không có một chút tin tức hữu hiệu nào.

Tên không rõ, tuổi không rõ, lai lịch không rõ, đang ở nơi nào không rõ.

Chỉ biết lần đầu tiên anh ta xuất hiện là vào 6 năm trước.

TBC

Nhưng cụ thể là chuyện gì, Trần Hữu Vi cũng không rõ, dường như ông ta không có quyền hỏi thăm nội dung này.

Điều duy nhất Trần Hữu Vi biết chỉ có liên quan đến bức ảnh này.

Trần Hữu Vi lập tức thành lập một tổ điều tra, thậm chí còn đập tiền thuê mấy chuyên gia điều tra.

Bức ảnh này được chụp cách đây hơn một năm, anh chàng áo đen mua hai cái hộp trong một cửa hàng tạp hóa đồ cổ, sau đó biến mất.

Tất cả manh mối mà ông chủ lớn cho Trần Hữu Vi, cũng chỉ có cửa hàng này.

Tổ điều tra lập tức tìm được cửa hàng kia, lấy được thông tin về hai cái hộp từ chỗ chủ cửa hàng.

Nhìn như hộp gỗ sơn đen rất không bắt mắt, trên mỗi hộp đều có hoa văn khác nhau. Nghe nói vốn nó là một bộ có 7 cái, chỗ chủ cửa hàng có hai cái, ném ở chỗ đó rất nhiều năm rồi mà không ai để ý.

Loading...