Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:39
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về, nhóm người Khương Nặc đã gặp hơn mười nhóm người khác.

Có thuyền nhựa ngắm cảnh, thuyền kayak, thuyền cứu hộ cỡ nhỏ, thuyền gỗ tự chế... ngoài ra còn lần đầu tiên bắt gặp một chiếc thuyền xung kích chống lũ cỡ lớn nữa.

Khương Nặc nhận ra loại thuyền xung kích này.

Lúc mua thuyền cô đã từng cân nhắc đến loại này, loại thuyền này chiều dài hơn 5m, tải trọng 1.000kg, toàn thân màu đỏ, kiên cố và bền bỉ.

Nhưng rất tốn dầu, cô không cần loại thuyền lớn như vậy, chỉ mua một mẫu thuyền khác cùng nhãn hiệu dài 3m là được rồi.

Trên mặt Lý Mộng lộ ra vẻ cảnh giác, khi thấy chiếc thuyền kia thì tránh ra thật xa.

Hai ngày nay đi ra ngoài, những con thuyền họ gặp đều có tốc độ chậm hơn rất nhiều so với thuyền của bọn họ, né tránh lẫn nhau, có thể nói bình an vô sự, nhưng lần này lại hơi khác.

Thuyền xung kích màu đỏ chủ động tới gần đám người Khương Nặc, đảo mắt đã cách không đến 20 mét.

Lý Mộng vô thức muốn tăng tốc rời đi, nhưng Khương Nặc lại đột nhiên nói: “Lý Mộng, nổ súng!”

Lý Mộng nghe vậy, không suy nghĩ nhiều, lập tức rút s.ú.n.g ra bắn.

Động tác của cô ấy quá nhanh.

Từ lúc rút súng, lên đạn đến bóp cò, chỉ trong vài giây, viên đạn đã nhanh chóng b.ắ.n ra, trúng vào thuyền xung kích màu đỏ, sượt qua thân thuyền và b.ắ.n trúng vào cánh tay người lái thuyền phía đối diện.

Thuyền xung kích màu đỏ lập tức ngừng tăng tốc, quay đầu bỏ chạy.

“Xem ra bọn họ không có súng.” Sắc mặt Khương Nặc trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng: “Đuổi theo!”

Lý Mộng không nói hai lời, tăng tốc đuổi theo.

Thuyền xung kích màu đỏ bị dọa vỡ mật, chạy trốn rất nhanh, hai chiếc thuyền một trước một sau lao nhanh trên mặt nước.

Đuổi theo một hồi, Khương Nặc ra hiệu cho Lý Mộng dừng lại.

“Không tiếp tục đuổi theo sao?”

Khương Nặc lắc đầu nói: “Không cần, trên thuyền kia không có gì cả.”

Thuyền xung kích màu đỏ nhìn thấy trên thuyền bọn họ phủ tấm vải chống thấm màu đen, muốn đuổi theo để tìm tòi hư thực. Lúc này cho dù bọn họ tăng tốc muốn thoát khỏi đối phương thì đối phương cũng sẽ không cam lòng vẫn muốn đuổi theo quấy rầy không ngừng.

Cho nên Khương Nặc ra hiệu nổ súng, dạy cho đối phương một bài học, sau đó đảo khách thành chủ, đuổi theo anh ta cả một dặm đường.

Đối phương đã sợ vỡ mật, bọn họ vừa mới dừng lại, đối phương đã lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Khương Nặc không có hứng thú vì chút va chạm nhỏ mà nhảy thuyền bay lên trên mặt nước, sau đó đuổi theo đại sát tứ phương. Những người nóng nảy như vậy, cho dù trong tay có trang bị tốt đến đâu thì ở tận thế cũng không thể sống lâu được.

Lý Mộng gật đầu, thay đổi phương hướng, đi về phía đường về nhà.

Một đường tiếp theo đều rất thuận lợi, đến dưới tiểu khu, càng không có một ai đi ra, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt, xem ra lời uy h.i.ế.p ngày hôm qua rất hữu dụng, mà có lẽ Vương Cường cũng đã đi cảnh cáo.

Cũng giống như hôm qua, Lý Mộng trông chừng đồ đạc bên dưới, Khương Nặc dùng xe đẩy mang một đống đồ lên lầu.

Đương nhiên, cũng không phải cô lên lầu thật.

Khương Nặc một mình kéo vật tư “lên trên” hai lần, cuối cùng cũng chẳng còn lại bao nhiêu thứ nữa. Mà nói thế nào thì Lý Mộng cũng không chịu để Khương Nặc ra tay nữa, tự mình cột vật tư lên xe đẩy, một mình chậm rãi leo lên tầng 35.

Cẩn thận khóa kỹ từng cửa một, khi Lý Mộng bước vào phòng khách, thấy mấy cái túi lưới lớn bày trên mặt đất, bên trong tràn đầy vật tư, tâm tình có thể nói là vô cùng vui sướng.

Vẫn dựa theo nguyên tắc phân phối trước đó, Lý Mộng lấy một phần ba lương thực, ngoại trừ thức ăn ra, kể cả vàng cô ấy cũng không lấy một món.

Nhưng thu hoạch vẫn khá hậu hĩnh.

Hôm nay Lý Mộng lấy được 5 cân thịt hun khói, 10 cân phô mai, 2 bình nước, 70 túi đồ ăn vặt, 9 miếng thịt khô, 10 túi mì ăn liền lớn, 100 cân gạo, 20 bao hoa quả khô, 10 thùng dầu ăn, còn có muối, bột ngọt, tương ớt các loại.

Về phần xe đạp và máy phát điện, máy lọc nước, tạm thời đặt ở tầng 35.

Khương Nặc nói: “Số vật tư chúng ta lấy được đã đủ để dùng trong thời gian dài rồi. Cô cũng thấy đấy, hôm nay người ra ngoài tìm đồ nhiều hơn hôm qua, hơn nữa cũng có nhiều nhân tố không ổn định nên trong thời gian ngắn tới, chúng ta tạm thời không ra ngoài.”

“Ừ.” Lý Mộng gật đầu. “Trước tiên chúng ta cứ đóng cửa lại sống qua ngày đã, để bọn họ đánh nhau đi.”

Khương Nặc cười cười, giao tiếp với Lý Mộng luôn trôi chảy và dễ chịu, thỉnh thoảng lại có chút không mưu mà hợp.

Phân chia hàng hóa xong, Lý Mộng nhất quyết muốn giữ Khương Nặc ở lại ăn cơm, nhưng trong lòng Khương Nặc chỉ nhớ thương không gian của mình nên không ở lại quá lâu.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-90.html.]

Về đến nhà, Vu Nhược Hoa lại làm một đống đồ ăn, tất cả đều là món Khương Nặc thích.

“Mẹ, đợi lát nữa con sẽ ra ăn cơm, con đi nghỉ ngơi một chút đã.”Cô nóng lòng nhìn không gian, hiện tại không còn tâm tư gì khác.

Vu Nhược Hoa cho là cô mệt mỏi, vội vàng nói: “Con mau đi nghỉ đi, nhưng phải tắm rửa thay quần áo đã.”

Khương Nặc lặn dưới nước lâu như vậy, bản thân cũng cảm thấy trên người có mùi lạ, nhanh chóng gội đầu tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo thoải mái.

Sau đó nặng nề ném mình lên chiếc giường mềm mại, nhắm hai mắt lại.

Còn có chút kích động.

Tựa như đang mở một chiếc hộp giấu kín mà mình mong đợi đã lâu.

Nhưng khi cô tiến vào không gian, lại lập tức bối rối.

... Không có gì thay đổi cả.

Vậy mà lại không có biến hóa gì cả sao!?

Vẫn là khoảng sân nhỏ xinh đẹp kia cùng với một căn nhà nhỏ.

Một bãi cỏ xanh rộng lớn cùng với một mảnh ruộng khô cạn.

Còn có một cây đại thụ vừa thần bí lại vừa thần thánh kia.

Không gian vẫn giống hệt như trước đó, cũng không hề thăng cấp.

Tất cả ngọc khí trong quầy đều biến mất, chỉ còn lại vàng bạc vẫn còn, điều này nói rõ ngọc khí đã bị không gian hấp thu.

Cô đưa ý thức tìm kiếm về phía biên giới không gian, có thể cảm nhận được lớp bình phong không thể nói rõ kia đã nhạt đi một chút, tầng sương mù mỏng hơn một chút, nhưng vẫn không thể xuyên thủng được.

Khương Nặc cực kỳ thất vọng.

Cô hiểu được, cho tới bây giờ, ngọc khí đã không thể khiến cho không gian thăng cấp được nữa, cho dù lại đi tìm bao nhiêu tới thì cũng đều là hạt cát trong sa mạc.

Còn nếu muốn thăng cấp lần nữa, có lẽ phải dựa vào nguồn linh khí hư vô mờ ảo kia.

Thật sự đúng là kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Khương Nặc tức giận đến mức nằm ườn ra trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.

TBC

Hôm nay cô vớt cả nửa ngày nhưng kết quả chỉ có vậy.

Rõ ràng ban đầu chỉ dùng một viên phật ngọc rất nhỏ đã có thể thăng cấp, nhưng tại sao bây giờ…

Khương Nặc bị đả kích, mặt ủ mày chau, ra ngoài ăn cơm cũng không có khẩu vị gì. Vu Nhược Hoa thấy cô như vậy, có chút lo lắng.

“Làm sao vậy, có phải ra ngoài không tìm được gì, cảm thấy uổng công bận rộn không?” Vu Nhược Hoa hỏi.

Khương Nặc đau lòng.

Mẹ đoán sai, lại không hoàn toàn sai... Kết quả không khác lắm...

“Không sao đâu ạ.”Cô nhỏ giọng nói.

“Không sao à, mẹ còn nhìn không ra nữa ư? Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần con thi không tốt, công việc không thuận lợi đều bày ra vẻ mặt này.”

Cô không muốn ăn cái gì, Vu Nhược Hoa cũng không khuyên nhủ nhiều, chỉ đi cắt một ít trái cây dầm sữa chua, trực tiếp đặt lên tủ đầu giường trong phòng ngủ cho cô, sau đó đi ra ngoài, cũng không quấy rầy cô nữa.

Khương Nặc nằm trên giường, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại.

Rất tức giận.

Nghĩ thế nào cũng tức, ném nhiều ngọc khí vào như vậy, thế mà chỉ tạo ra một bọt nước nhỏ.

Tại sao việc thăng cấp không gian lại khó như vậy chứ? Đồ cổ có linh khí ở trước tận thế đã khó tìm, hiện tại càng khó tìm hơn, cô còn có thể thăng cấp nữa sao?

Nhanh như vậy đã gặp phải bình cảnh, Khương Nặc trừng mắt không muốn làm gì, cũng không ngủ được.

Đột nhiên, cô lăn ra khỏi giường, nhớ ra mình còn có một cái két sắt chưa mở.

Không đợi nữa, bây giờ liền đi mở ra.

Nếu có thể mở ra được cái gì hữu dụng, nói không chừng tâm tình còn có thể khá hơn một chút.

Loading...