Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:27
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông được gọi là anh Trương đi tới, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới hai người Khương Nặc, cười một tiếng lộ ra những chiếc răng vàng khè.

“Không có vấn đề, các cô ngồi trước đi.”

Khương Nặc không ngồi, ngồi sẽ khiến cho tốc độ phản ứng của mình trở nên chậm hơn, trong tay Lý Mộng cũng nghịch ná cao su, cũng không ngồi.

Lúc này, lại có một đám người tới.

Tất cả đều là nam, tổng cộng có 9 người, tính cả anh Trương vừa rồi, là 10 người đàn ông.

Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn da thịt thô ráp, râu ria xồm xoàm, nhưng âu phục trên người ngược lại là hàng hiệu đắt đỏ.

“Hoan nghênh hoan nghênh!” Người đàn ông cao lớn từ xa đã nhiệt tình đưa tay ra: “Rất lâu rồi chúng tôi không gặp người tới từ bên ngoài.”

Khương Nặc không nắm tay ông ta, chỉ âm thầm dò xét xung quanh.

“Tôi tự giới thiệu một chút.” Người đàn ông cao lớn nói: “Tôi họ Tiếu, vốn dĩ là giám đốc của công ty này, nhưng bây giờ... Được rồi, tất cả mọi người đều đã sa sút tinh thần, chuyện trước kia không nói cũng được.”

Khương Nặc lười nghe ông ta nói bậy, tên này rõ ràng là đang nói láo.

Âu phục trên người ông ta căn bản không phù hợp với dáng người, trên tay có rất nhiều vết chai, hơn phân nửa là thợ sửa chữa.

Thật sự là trăm ngàn chỗ hở.

Khương Nặc không có hứng thú xem kịch, trực tiếp hỏi: “Người tới đông đủ chưa?”

“Tới đông đủ rồi, tất cả chúng tôi đều đang ở đây, chỉ muốn nghe các cô nói một chút về tình hình bên ngoài... Trước tiên uống ngụm trà đi đã.” Giám đốc Tiếu đưa hai chén trà tới: “Uống cho đỡ khát rồi nói.”

“Cứ luôn khuyên tôi uống nước, là cảm thấy tôi khờ sao?” Khương Nặc lạnh giọng nói: “Đừng diễn nữa.”

Giám đốc Tiếu hơi sững sờ, nhất thời lộ ra ánh mắt dữ tợn: “Ha ha, không nghĩ tới hai cô nàng còn rất thông minh. Đến cũng đến rồi, đừng nghĩ rời đi.”

“Anh Tiếu, đừng nói nhảm với cô ta nữa!” Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào mặt Khương Nặc: “Mau kéo người vào làm đi, anh hưởng thụ xong, chúng tôi còn xếp hàng đó!”

“Tôi nói trước nhé!” Anh Trương kia cũng mở miệng, nắm chắc chỉ vào Lý Mộng: “Cô gái này thuộc về tôi trước.”

Lý Mộng tràn đầy chán ghét, đã kéo ná cao su lên.

“A, em gái cầm ná cao su b.ắ.n chim à?” Anh Trương còn cười hì hì đi về phía cô ấy: “Đừng sợ, hầu hạ các anh cho tốt, sẽ cho các em một con đường sống...”

Lời còn chưa dứt, đạn đặc chế đã bay thẳng ra ngoài.

TBC

Mãi cho đến khi viên đạn sắt mang theo móc ngược này b.ắ.n mạnh vào trong bụng, biểu cảm trên mặt anh Trương mới cứng đờ.

“A ——” Gã ta đau đớn lăn lộn dưới đất.

Lý Mộng ghê tởm gã ta, nên mới dùng đạn đặc chế b.ắ.n vào bụng gã ta, đạn vào trong cơ thể, nhất thời sẽ không c.h.ế.t được, nhưng nhất định sẽ c.h.ế.t rất đau khổ.

Đồng thời, Khương Nặc cũng giơ tay c.h.é.m xuống, c.ắ.t c.ổ người đàn ông cách cô gần nhất.

Máu văng xuống đất.

Cảnh này trực tiếp khiến cho giám đốc Tiếu kinh hãi.

Ông ta cố gắng nhẫn nhịn sự sợ hãi trong lòng, tức hổn hển quát: “Lên cho tôi! Giết c.h.ế.t bọn họ!”

Mùi m.á.u tươi kích thích hung tính, những người này biết thắng mới là bên thắng, nhào tới giống như sài lang hổ báo.

Lý Mộng kéo căng ná cao su, ba viên bi 8 giữ trong tay, b.ắ.n ba phát liên tiếp, trực tiếp b.ắ.n trúng ba người, cô ấy đều nhắm chuẩn vào mắt, khiến bọn họ tạm thời mất đi năng lực hành động, đồng thời bản thân lui về sau, tìm kiếm vị trí an toàn hơn để nhắm bắn.

Viu viu viu.

Bi 8 trong tay Lý Mộng không ngừng b.ắ.n ra, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên vang lên liên hồi.

Bi 8 b.ắ.n vào người mặc dù đau, nhưng lại không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng, cho nên mỗi một viên đạn của Lý Mộng bay ra, đều cố gắng hết sức b.ắ.n trúng vào mắt, đánh cho người m.á.u chảy ròng ròng, chỉ là không vỡ được nhãn cầu, cũng sẽ đau đến mức không mở căng mắt ra được, nhất thời không ai dám lại gần phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-87.html.]

Thân ảnh của Khương Nặc linh hoạt, vòng ra phía sau, dùng d.a.o găm cũng là một người một dao, hợp tác ăn ý với Lý Mộng, thu hoạch trước sau.

“Nối giáo cho giặc, cũng đáng chết.” Cô đ.â.m một d.a.o vào sau lưng bà chị khuyên cô uống nước.

“A------”

Đau đớn kịch liệt, khiến cho chị ta phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tất cả mọi người đều không ngờ tới chuyện này lại có chuyển biến bất ngờ như vậy, còn chưa nghiêm túc đánh nhau, chỉ trong giây lát, bọn họ đã thương vong hơn phân nửa.

Sự sợ hãi giống như một quả b.o.m nổ tung giữa những người còn lại, cũng không dám tiếp tục đánh trực diện nữa, phản ứng nhanh quay đầu bỏ chạy.

“Chạy mau! Nhanh!”

Chạy không thoát.

Khương Nặc nhìn về phía Lý Mộng, nhắc nhở: “Chỉ giữ lại một người sống.”

Lý Mộng không quen làm chuyện đen ăn đen này, sắc mặt cô ấy hơi trắng bệch, tay lại tuyệt đối không mơ hồ, cũng không hề run chút nào, cắn răng lại một lần nữa b.ắ.n ba phát liên tục.

Khương Nặc ở hậu phương chặn đường chạy trốn, giám đốc Tiếu chạy nhanh nhất, thấy Khương Nặc hung hãn vô tình như thế, biết hôm nay ngươi không c.h.ế.t thì là ta vong, phản kích cũng hung hãn vô cùng, tuýp sắt vung lên vù vù.

“Tiện nhân! Tao phải cho mày chết!”

Khương Nặc nghiêng người một cái, cứa chuẩn động mạch chủ ở cổ ông ta, không nhìn thêm một cái.

Hiện tại, chỉ còn anh Trương bị đạn đặc chế b.ắ.n trúng đang nằm rạp trên mặt đất run rẩy, những người khác đã không còn hơi thở.

Khương Nặc vốn dĩ muốn hỏi gã ta có bao nhiêu vật tư, giấu ở đâu, nhưng người này đau đến mức cứ luôn lăn lộn, rất nhanh đã ngất đi, cô nhíu mày, còn muốn cứu người tỉnh lại, kết quả còn chưa ra tay, đã co quắp c.h.ế.t rồi.

Lúc này Lý Mộng mới thở phì phò ngồi trên ghế sofa.

“Cô nói xem, mấy ngày nay có bao nhiêu người bị bọn họ hại?”

“Chuyện này không quan trọng.” Khương Nặc lắc đầu nói: “Miễn là bọn họ còn sống, thì sẽ tiếp tục hại người, cho đến khi bị người ác hơn g.i.ế.c chết. Thế đạo này là như thế.”

Lý Mộng khẽ gật đầu, sau khi bình thường trở lại, cô ấy đến thu thịt khô.

Khương Nặc thì tìm tòi ở nơi khác.

Toà nhà lớn như vậy, muốn giấu đồ cũng không dễ tìm, vẫn rất phiền phức.

Đúng lúc này, Khương Nặc nghe thấy một tiếng động yếu ớt, truyền tới từ cuối hành lang.

Còn có người!

Cô bước nhanh tới, liếc mắt đã thấy phòng phân chia nước đang đóng chặt.

Rầm——

Một chân đá văng cửa, một ông già bẩn thỉu, quần áo vừa bẩn vừa rách, bị một bộ còng tay còng ở trên ống nước, bị dọa nhanh chóng ôm đầu: “Đừng đánh tôi! Tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa! Van xin các người đừng đánh tôi...”

Khương Nặc nhíu mày, một ông già bị giam ở phòng phân chia nước, đây là tình huống gì?

“Cô...” Lúc này ông già hình như mới phản ứng được, ngẩng đầu hỏi: “Tôi chưa từng thấy cô, cô không phải người của bọn họ?”

“Ông là ai?” Khương Nặc hỏi.

“Tôi... tôi họ Hồ, bình thường mọi người đều gọi tôi là lão Hồ.” Lão Hồ nói: “Lúc trời mưa to đúng lúc tôi trực ban, nên đã bị giam ở đây không về nhà được. Trong toà nhà cũng có những người khác, chúng tôi đã tổ chức, thu những đồ có thể ăn được vào cùng một chỗ, nghĩ cách vượt qua thời gian khó khăn. Nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, đồ có thể ăn càng ngày càng ít, họ Tiếu kia, đã bắt đầu nổi lên ý đồ xấu. Ông ta và mấy người, đã đánh c.h.ế.t những người không nghe lời ông ta. Nữ thì giữ lại tra tấn, về sau đều đã chết... Tạo nghiệt mà.”

“Vì sao bọn họ giữ ông lại?” Khương Nặc lại hỏi.

“Tôi là kỹ thuật điện.” Lão Hồ nói: “Máy phát điện của bọn họ chính là tôi cải tạo, có khả năng bọn họ cảm thấy giữ tôi lại còn có chút hữu dụng, nên đã nhốt ở đây.”

“Nhốt bao lâu rồi?”

“Ít nhất cũng hơn nửa tháng rồi.” Lão Hồ đáng thương lắp bắp nói: “Họ Tiếu kia là xấu xa nhất, tôi nghe nói, bọn họ còn lừa người ở bên ngoài vào đây, sau đó cướp đồ, g.i.ế.c c.h.ế.t người rồi ném vào trong nước. Tôi bị giam ở đây, mỗi ngày đều chỉ cho ăn một chút xíu, cô gái à... Van xin cô mau cứu tôi...”

Loading...