Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:24
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thời gian, Khương Nặc cảm thấy giá trị tìm tòi còn lại của toà nhà này không lớn, nên không nán lại thêm nữa, đi xuống dưới lấy tàu xung kích ra, bỏ chân giò hun khói, phô mai, mấy bình nước vào trong túi đan dệt, đi đón Lý Mộng.
Tàu xung kích tới gần, xa xa đã nhìn thấy Lý Mộng kéo một túi đồ lớn, đứng đợi cô ở lối vào.
Cái túi trĩu nặng, Khương Nặc tiến lên xách cùng cô ấy, Lý Mộng cũng tràn đầy vui mừng, nói với Khương Nặc về thu hoạch của cô ấy.
Toà nhà mà cô ấy lục soát cũng đã bị người khác lục lọi rồi, trên bậc thang còn có mấy cỗ t.h.i t.h.ể bốc mùi, nhưng vận khí của cô ấy tốt, trực tiếp nhặt được một chỗ còn sót lại.
Vốn dĩ đang tìm tòi tới lui, lại lục ra được mấy hộp cà phê, mấy lọ Vitamin, về sau cô ấy đập một tủ chứa đồ trong trung tâm đào tạo dạy học ở tầng 17, sau khi đập ra, phát hiện bên trong là đủ loại đồ ăn vặt.
Bánh xốp tuyết hoa, bánh mochi nhân chảy, quả khô tổng hợp, kẹo mút mận, rong biển, bánh xốp bí ngô, bánh bích quy có nhân, cá chình nướng, bánh bao xé tay, cổ vịt cay...
“Tủ chứa đồ kia, là làm thành dáng vẻ của một linh vật lớn, cũng khéo, trong đội của chúng tôi có một cái giống như vậy, là nhà tài trợ tặng, chúng tôi cũng thích giấu đồ ăn vặt bên trong, cho nên, tôi vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy có hi vọng.”
Lý Mộng nói xong buông tiếng thở dài: “Một trận mưa lớn, những văn phòng này cơ bản đều bỏ đi, khắp nơi đều là người chết, những cô gái giấu đồ ăn vặt này, cũng không biết còn sống hay không đây.”
“Vẫn còn đang loạn lạc đây.” Khương Nặc nói xong, khởi động tàu xung kích.
Những văn phòng này nếu lục soát cẩn thận, vẫn tìm ra được đồ, nhưng thời gian có hạn, Khương Nặc chuẩn bị đi một vòng rồi đến cửa hàng.
“Khương Nặc, cô nhìn ở đó kìa.” Lý Mộng đột nhiên đẩy cô, chỉ về văn phòng ở nơi xa hơn: “Có phải đang treo rất nhiều thịt khô hay không? Tôi không nhìn lầm chứ?”
Khương Nặc ngẩng đầu nhìn lại: “Cô không nhìn lầm.”
Nơi đó cửa sổ không đóng, mơ hồ có thể thấy được treo một loạt thịt khô, nói ít cũng có chừng một trăm cân.
“Rất có thể là cái bẫy.” Cô nhẹ giọng nói: “Lúc này, ai sẽ treo thịt lên để cho người khác nhìn thấy chứ? Đoán chừng là ở đó có người nhìn thấy chúng ta, cố ý mở cửa sổ ra thu hút chúng ta đến đó.”
Lý Mộng cũng bình tĩnh lại một chút: “Vẫn là cô chu đáo, vậy chúng ta có đi hay không?”
“Đi. Chính mình cũng lộ ra rồi, cũng đừng trách người khác nhớ thương.”
Tàu xung kích tới gần hướng này, Lý Mộng tìm cửa vào, tự mình tiến vào dò xét một chút rồi trở về.
“Hầm thang máy có thể giấu đồ, chúng ta để vật tư và tàu xung kích ở bên kia rồi lại hành động, nhưng cũng không thể đi xa, nếu không sẽ bị người trộm nhà, vậy thì sẽ thua lỗ lớn.”
Khương Nặc khẽ gật đầu: “Cô đi lên trên cầu thang canh chừng, chú ý nghe ngóng động tĩnh, tôi đi thu dọn đồ đạc.”
“Được.” Lý Mộng lấy ná cao su ra, trong tay lại nắm mấy viên bi 8, đi lên trên bậc thang.
Sức lực của Khương Nặc lớn hơn nhiều so với cô ấy, cũng càng cẩn thận hơn so với cô ấy, vào thời điểm này cô ấy ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp là được.
Tầng này đã bị chìm trong nước rồi, tàu xung kích trực tiếp có thể tiến vào, Khương Nặc tìm một nơi an toàn hẻo lánh, bỏ tàu xung kích vào trong không gian, mới tụ lại với Lý Mộng.
Hai người tới tầng 13, cũng chính là nơi có thịt khô treo ở cửa sổ, xa xa đã thấy một bà chị 40 tuổi, nhìn cách ăn mặc của chị ta, chắc là nhân viên quét dọn của toà nhà này.
“Cô... Các cô là... từ bên ngoài tới?” Bà chị có hơi chần chờ nhìn bọn họ.
“Đúng thế.” Lý Mộng đứng phía trước Khương Nặc: “Chúng tôi tới tìm một chút đồ ăn.”
Bà chị nghe vậy dường như nhẹ nhàng thở ra, nhiệt tình đi tới: “Hai cô gái chạy loạn khắp nơi, chẳng lẽ không sợ gặp phải người xấu à?”
“Tạm thời chưa gặp được.” Khương Nặc nói: “Chị thì sao, ở đây à?”
Bà chị khẽ gật đầu, trả lời: “Lúc nhiệt độ cao kết thúc, trời bắt đầu đổ mưa, tất cả mọi người cho là sẽ bình thường, tôi là một nhân viên quét dọn, bị gọi đến quét dọn tạm thời, chờ trong toà nhà làm việc trở lại, thật không nghĩ đến trong vòng một đêm, hồng thủy đã nhấn chìm nửa tầng lầu, tất cả mọi người không về được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-86.html.]
“Nói cách khác, ngoại trừ chị, còn có không ít người?”
TBC
“Phải có một ít.” Bà chị mập mờ nói: “Ngoại trừ nhân viên quét dọn chúng tôi, bảo vệ, còn có người vốn dĩ ở tại công ty, chúng tôi thấy không đi được, đã tụ tập chung một chỗ, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Không nghĩ tới về nhà sao?” Khương Nặc hỏi: “Gần đây chắc là có vài người chèo thuyền đi ngang qua, các chị có thể dùng vật tư trao đổi với bọn họ.”
“Ai, trong nhà cũng bị chìm rồi, còn có thể về đâu chứ? Ở lại đây, tốt xấu gì cũng không thiếu đồ ăn.” Bà chị nói xong, cầm bình nước suối khoáng ra: “Hai cô gái các cô, cũng mệt rồi phải không, uống nước đi.”
Khương Nặc không đưa tay ra nhận: “Vẫn là tự chị giữ đi.”
Nét mặt bà chị trong nháy mắt cứng ngắc.
Nhưng rất nhanh chị ta ho một tiếng, lại che giấu đi:
“Đừng khách khí với tôi, trên tầng có một công ty máy nước lọc, chúng tôi tìm được vài cái hàng mẫu, mặc dù không có điện, nhưng thợ điện trong toà nhà, dùng xe đạp cải tạo thành máy phát điện sức người, cho nên chúng tôi không thiếu nước.”
Lý Mộng cười: “Rất tốt, dùng chân phát điện, cũng là nhân tài.”
“Hiện tại chúng tôi không ra được, cũng không biết rốt cuộc tình hình bên ngoài như thế nào.”
Bà chị tiếp tục nói: “Cô gái, cô có thể nói cho tôi biết một chút hay không, càng kỹ càng tốt. Đương nhiên, sẽ không để cho cô nói vô ích. Chúng tôi có đồ ăn, có thể chia cho cô làm thù lao, thế nào?”
Khương Nặc và Lý Mộng liếc mắt trao đổi, đều cảm thấy không hợp với lẽ thường.
Bây giờ đã đến lúc nào rồi, còn nói đến chuyện chính mình có đồ ăn, khẳng khái bố thí cho người xa lạ, không phải cực thiện thì chính là cực ác.
Bà chị này, hoàn toàn là người thuộc vế sau.
Loại người này, Khương Nặc đã thấy rất nhiều.
Bên ngoài giả vờ là có lòng tốt, lừa gạt người đơn độc đến hang ổ của bọn họ, cướp sạch vật tư, rồi g.i.ế.c chết.
Một hàng thịt khô kia làm mồi nhử, chỉ sợ không ít người mắc câu.
“Được.” Khương Nặc nói: “Vậy cám ơn nhiều.”
“Đến đây, đi theo tôi.” Bà chị cười híp mắt ngoắc tay: “Khu nghỉ ngơi ở tầng này rất lớn, mọi người bình thường chỉ thích ngồi cùng nhau tâm sự.”
Khương Nặc và Lý Mộng theo sau lưng chị ta.
Lý Mộng trực tiếp cầm ná cao su trên tay, ná cao su này là Ngô Đại Giang làm, bề ngoài xấu xí, lại là một cô gái cầm, bà chị thấy vậy, ý cười ở đáy mắt càng sâu.
“Đến rồi đến rồi.” Bà chị nói.
Bọn họ đi tới khu nghỉ ngơi, nơi này sửa sang rất tốt, thu dọn cũng sạch sẽ, sàn nhà sạch sẽ sáng bóng, có một quầy bar, và rất nhiều ghế sofa thoải mái dễ chịu.
Bên cạnh quầy bar còn có một cái bếp nhỏ đơn sơ, là dùng bồn sắt cải tạo, bên trên treo ấm nước, bên cạnh ghế sa lon còn có mấy chén trà và một bình trà.
Vị trí dựa vào tường, trưng bày mấy máy lọc nước tinh khiết, hai máy đun nước, và rất nhiều thùng chứa đầy nước lọc.
Bên dưới cửa sổ bày đầy thực vật, trong góc quả nhiên còn có một chiếc xe đạp, dây điện bên trên nối với máy lọc nước tinh khiết.
Cuộc sống tạm bợ này trôi qua không tệ.
“Anh Trương, anh mau nhìn đi, đây là gì.” Bà chị đi ra phía trước, gọi một người đàn ông trung niên tới: “Một cô gái tới từ bên ngoài, đoán chừng đã đói bụng rồi, không có đồ ăn, anh nhanh đi lấy chút gì đó cho bọn họ đi.”