Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:16
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, Lưu Thục Cầm đã đỏ mắt, duỗi tay chộp về phía xe đẩy.

“Mấy người đều là lũ hèn nhát! Mấy người không dám lấy, tôi tới lấy!”

Bà ta vừa mới có hành động, Lý Mộng đã lập tức rút s.ú.n.g ra.

Nhưng động tác của Khương Nặc còn nhanh hơn cô ấy. Lý Mộng vừa rút s.ú.n.g ra, Khương Nặc đã nắm lấy tóc Lưu Thục Cầm rồi kéo bà ta đến bên mép nước.

Lưu Thục Cầm không ngừng giãy giụa, lập tức thét chói tai.

“A —! Mày thả tao ra... Buông ra! Mày sẽ c.h.ế.t không yên lành! Mày buông tao ra ——”

Chỉ là tiếng gào thét của bà ta rất nhanh đã im bặt, Khương Nặc lấy một con d.a.o từ trong túi áo ra, lưỡi d.a.o lóe lên, nhanh chóng vạch một đường trên cổ bà ta.

Cắt yết hầu bà ta ngay tại chỗ trước mắt bao người.

Máu b.ắ.n tung tóe trên mặt đất, Lưu Thục Cầm trợn to hai mắt, không dám tin nhìn về phía Khương Nặc.

“Mày... Mày...”

Lưỡi d.a.o sắc bén vô cùng, chỉ một nhát đã cắt đứt khí quản, Lưu Thục Cầm dùng hết sức lực cũng không rặn nổi một câu.

Thân thể bà ta chậm rãi trượt xuống, ngã lên ban công, sau đó trực tiếp lăn vào trong nước lũ, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.

Mọi người thấy vậy đều sợ hãi.

Có người muốn tranh thủ thời gian quay đầu chạy trốn, rời khỏi nơi này, về nhà đóng cửa lại, nhưng nhất thời không dám có động tác gì lớn, chỉ có thể đứng dại ra đó.

Khương Nặc cất dao, quay người nhìn về phía cầu thang, gọi một cái tên.

“Vương Cường, anh lại đây.”

Sắc mặt Vương Cường trắng bệch, cực kỳ không tình nguyện đi ra từ chỗ ngoặt. Rõ ràng anh ta vẫn luôn ẩn nấp, cũng không biết Khương Nặc phát hiện ra anh ta bằng cách nào, đôi chân không kìm được run lên nhè nhẹ.

Anh ta biết người phụ nữ này từ trước đến nay không nói nhiều lời hung ác, gọi anh ta ra đương nhiên không có chuyện gì tốt.

“Khương... Cô Khương, cô tìm tôi à?”

Khương Nặc nhìn anh ta, đột nhiên mỉm cười.

Nụ cười này khiến Vương Cường sợ muốn vỡ mật, đỉnh đầu cũng muốn bay ra ngoài, suýt chút nữa đã không còn mạng.

“Lưu Thục Cầm là thành viên của ban quản lý các anh nhỉ?” Khương Nặc nói: “Bà ta là người của anh, ý của bà ta cũng chính là ý của anh đúng không?”

TBC

“Tuyệt đối không có chuyện đó! Tuyệt đối không có!” Lúc này Vương Cường chỉ hận mẹ anh ta không sinh cho anh ta hai cái miệng, điên cuồng phủ nhận: “Tôi đã sớm muốn đuổi bà ta ra khỏi ban quản lý tòa nhà rồi! Thật đấy! Bà già này không có mắt mạo phạm đến cô, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi... Cũng tuyệt đối không phải ý của tôi! Cô Khương... Tôi rất tôn trọng cô, cô phải tin tôi.”

“Thật sao?” Giọng của Khương Nặc rất bình tĩnh.

“Đúng vậy, thật sự là vậy, tôi thề với trời, bà già này điên rồi, không liên quan gì đến tôi cả!”

Khương Nặc lạnh lùng nói: “Vậy thì quản lý người của anh cho tốt. Chuyện ngày hôm nay, tôi không muốn thấy lại lần thứ hai, chỉ cần tôi còn ở trong tòa nhà này một ngày, tôi không muốn bị bất kỳ kẻ nào quấy rầy, đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.” Vương Cường không ngừng cam đoan.

Khương Nặc tặng cho anh ta một ánh mắt: “Vậy sao anh còn đứng ở đây?”

Vương Cường lập tức hiểu ý đi tới, xoay người đi về phía cầu thang, nhìn đám người đang ngây người đứng thành một hàng mắng: “Nhìn cái gì, cút về, cút về hết! Sau này đừng đến làm phiền người ta!”

Mọi người đã muốn đi từ lâu, vừa nghe anh ta nói vậy, cả đám đều nhao nhao rời đi.

Bản thân Vương Cường cũng nhân cơ hội này chuồn mất không còn bóng dáng.

Diễn biến này khiến Lý Mộng sững sờ, cô ấy cẩn thận ngẫm lại và nhanh chóng hiểu được ý đồ của Khương Nặc.

Mưa càng ngày càng nhỏ, bọn họ sẽ tiếp tục ra ngoài tìm kiếm vật tư, hôm nay nhân lúc đang có nhiều người để g.i.ế.c gà dọa khỉ, bớt đi phiền toái sau này.

Có Vương Cường quản lý những người khác, cắt đứt tâm tư của bọn họ cũng tốt.

Nghĩ đến đây, Lý Mộng không chút do dự, luồn dây thừng qua xe đẩy, vòng lên vai. Cô ấy kéo dây thừng ở phía trước, Khương Nặc đẩy xe ở phía sau, hai người cùng nhau đẩy xe lên tầng 35.

Trên đường đi dừng lại nghỉ ngơi hai lần, Lý Mộng cảm thấy rất ngại. Cô ấy luôn cảm thấy nếu không có mình thì Khương Nặc không cần dừng lại nghỉ ngơi. Dù sao mới nãy một mình Khương Nặc còn vác rất nhiều đồ nặng hơn lên lầu.

Nghĩ tới đây, cô ấy cắn răng kiên trì, dùng sức kéo xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-82.html.]

Lúc mở cánh cửa thứ nhất ở cầu thang, Lý Mộng mệt đến mức hai tay tê rần, chân cũng mỏi, bả vai thì đau nhức, trên đầu mồ hôi dính hết vào tóc, liên tục thở dốc.

So sánh ra thì Khương Nặc chỉ hơi thở dốc, trên khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, trông càng hoạt bát hơn bình thường.

Lý Mộng có chút bị kích thích.

Xem ra bắt đầu từ ngày mai, huấn luyện thể lực nhất định phải tăng lên gấp bội.

Muốn ôm chặt đùi người ta thì tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng!

Đẩy xe lên tầng 35, Lý Mộng cẩn thận khóa cửa ở hành lang, Khương Nặc nhân lúc này lấy hai bao đồ trong không gian ra đặt trên sàn.

Sau khi khóa kỹ từng tầng cửa bảo vệ, Lý Mộng trở lại phòng khách tầng 35. Cô ấy nhìn chiến lợi phẩm tràn đầy, nói tâm trạng không tốt là gạt người.

“Khương Nặc, tôi nghĩ như thế này.” Cô ấy ngồi xuống ghế sô pha, mở miệng trước: “Tôi lấy một phần ba đồ ăn, những thứ khác thuộc về cô.”

Khương Nặc hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi: “Vì sao?”

Chỉ cần thức ăn, s.ú.n.g đạn và ná cao su đều không cần, cô ấy không thể không hiểu ý nghĩa của vũ khí vào thời điểm này.

Lý Mộng có vẻ rất bình tĩnh: “Chúng ta hãy nói về đồ ăn trước. Lương thực dự trữ trong tay tôi có thể để lâu, nhưng mỗi ngày miệng ăn núi lở, đồ ăn rất quan trọng với tôi. Tuy hôm nay hai người chúng ta ra ngoài, nhưng trong nhà cô còn mẹ cô nữa, tôi cảm thấy nên chia làm ba phần theo đầu người, tôi lấy một phần trong đó.”

“Vậy vũ khí thì sao, cô đều không cần?”

“Tôi không cần.” Lý Mộng lắc đầu: “Hiện tại trong tay tôi có một khẩu s.ú.n.g trường, cũng có đạn, cơ bản đủ dùng rồi. Bình thường tôi dùng ná cao su, có mấy chục viên đạn đặc biệt, trước mắt không thiếu vũ khí. Thuyền xung kích là của cô, thiết bị lặn dưới nước cũng là của cô, cô còn phụ trách xuống nước. Nói thật, cùng lắm tôi chỉ hỗ trợ cô một chút, được chia nhiều đồ ăn như vậy đã không tệ rồi. Ý của tôi là, tất cả vũ khí đều để ở chỗ cô, lúc nào cô cần tới tôi thì đưa cho tôi dùng là được, trên tay tôi không giữ lại vũ khí khác mà làm gì.”

Khương Nặc nhìn cô ấy nói: “Như vậy cô không cảm thấy có chút thiệt thòi sao?”

“Vì sao lại nghĩ như vậy? Dù sao lúc nên dùng đến vũ khí thì cô cũng sẽ đưa cho tôi, vậy thì tôi còn lấy làm gì? Tôi được chia cho những thứ này đã rất không tồi rồi, yên tâm, tôi không phải loại người không có suy nghĩ, tôi sẽ không bạc đãi bản thân, cũng sẽ không đi tham những thứ không nên tham.”

Khương Nặc gật đầu.

Lý Mộng nói rất thẳng thắn, cũng rất chân thành.

Tuy cô không thiếu vật tư, nhưng muốn hợp tác lâu dài, càng cần hai bên giữ vững lý trí, phân biệt rạch ròi.

Có nhiều mâu thuẫn bắt nguồn từ một số chi tiết nên cô rất thích tính cách có gì cũng nói thẳng của Lý Mộng.

Tính đến thời điểm này, cảm giác của cô đối với Lý Mộng đều không tệ, nhưng để biết có đáng tín nhiệm hay không thì vẫn cần nhiều thời gian hơn để nghiệm chứng.

“Vậy cứ quyết định như vậy đi.”

Bao gạo gạch mỗi bao nặng 5kg, vừa vặn có 24 bao. Lý Mộng lấy 8 bao, cũng tương đương với 40kg gạo chất lượng tốt.

8 thùng dầu ăn, con số này không dễ chia, cuối cùng Lý Mộng lấy ba thùng.

28 chai đồ uống, có trà xanh, nước uống điện giải, cà phê, Lý Mộng lấy 7 chai.

Những thứ như nước tương, dấm, muối ăn, lá trà đều dễ nói, rất nhanh đã phân chia xong.

Khương Nặc mang tất cả vũ khí và vật liệu đi, nhưng vẫn để lại hai bao bi thép loại 8 ly, những viên bi thép này được đựng trong túi nhựa, mỗi túi có khoảng 500 viên, tổng cộng 1.000 viên.

Bi thép 8 ly là loại đạn mà Lý Mộng dùng thuận tay nhất, tỷ lệ chính xác cực cao, lại khống chế tốt nhất. Lúc b.ắ.n vịt cô ấy vừa b.ắ.n vừa khống chế lực tay nên ba con vịt cuối cùng mới không chết.

Ngoài ra, cô ấy còn xin Khương Nặc hai khẩu s.ú.n.g hơi và một số đạn BB dùng để luyện tập b.ắ.n tỉa.

Bắn tỉa tầm xa đòi hỏi khống chế tốt cảm giác tay, mỗi tay s.ú.n.g đều phải không ngừng luyện tập, đến lúc thực chiến mới có thể bảo đảm b.ắ.n trúng mục tiêu. Từ khi mưa to đến nay, Lý Mộng vẫn luôn không có cơ hội luyện tập, hiện tại vừa lúc có thể bù lại.

Súng trường không thể g.i.ế.c người ở khoảng cách xa như s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nhưng cự li b.ắ.n hữu hiệu cũng có thể đạt tới 200 - 500 mét, đủ để tạo thành hiệu quả uy h.i.ế.p trong b.ắ.n tỉa, là kỹ năng mạnh nhất của Lý Mộng.

Khương Nặc đương nhiên không có dị nghị gì với chuyện này.

Cuối cùng chỉ còn lại 15 con vịt này.

“3 con sống thuộc về tôi.” Khương Nặc nói: “Còn lại đều là của cô.”

Lý Mộng không tán thành lắm: “Như vậy không công bằng...”

“Không có gì là không công bằng cả, vịt sống có thể giữ càng lâu, nói không chừng còn có thể đẻ trứng, có thể ấp ra vịt con. Tôi càng có khuynh hướng muốn con sống hơn, cô không cần từ chối, cứ như vậy đi.”

Cô ấy đã nói như vậy, Lý Mộng cũng dứt khoát không xoắn xuýt về những chuyện này nữa: “Được!”

Nhưng 10 con vịt không thể ăn hết trong thời gian ngắn, muốn bảo quản thế nào cũng là một vấn đề.

Loading...