Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:27:16
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, đúng 12 giờ, Khương Nặc nhận được điện thoại của Dương Nịnh.
“Tới bãi đỗ xe của công ty đi, cầm theo chứng cứ của cô.”
Trái ngược với sự kinh hãi hôm qua, lúc này Dương Nịnh nói chuyện không chỉ không rõ ràng, mà còn mang theo chút kiêu căng như bình thường.
Nhất là lúc thời tiết nóng bức, nhóm lãnh đạo của văn phòng căn bản cũng chờ thức ăn ở ngoài đến cửa, không có ai đi dạo ở bên dưới, cả đường đi vắng ngắt, trên đường Khương Nặc cũng không gặp được ai.
Điện thoại nhận được một tin nhắn, là số đậu xe mà Dương Nịnh gửi tới.
Khương Nặc đi một lúc đã nhìn thấy Dương Nịnh đang tựa ở trước một chiếc xe đua, nhìn thấy cô hừ lạnh một tiếng.
Dương Nịnh trước mắt ăn mặc mát mẻ, trang điểm xinh đẹp, có chút dáng vẻ của thiếu nữ xinh đẹp trên mạng, là vốn tự thân đủ để quyến rũ đàn ông.
“Tiền đâu?” Khương Nặc mở miệng.
“Cô đưa đồ cho tôi xem đã.” Dương Nịnh dường như có chút không quan tâm.
Khương Nặc mở ảnh chụp trong điện thoại ra, vuốt mấy lần, nhìn thấy rõ Dương Nịnh và Uông Tiệm Ly đi thuê phòng, đồng thời còn chưa vào phòng đã vén quần áo lên sờ soạng.
Dương Nịnh khẽ cắn môi, đêm đó thật ra vừa mới ở với Chương tổng xong, cảm thấy lão già kia không thoả mãn được cô, nhân lúc Chương tổng ngủ đã gọi Uông Tiệm Ly tới vui vẻ lần hai, không nghĩ tới sẽ bị chụp lại rõ ràng như vậy.
“Tiền tôi đã chuẩn bị xong rồi, nhưng cô làm sao bảo đảm sẽ xoá sạch sẽ?”
“Cầm được tiền rồi, tôi sẽ đi.” Khương Nặc nói dối: “Tôi sẽ rời khỏi Uông Tiệm Ly, rời khỏi thành phố này, vĩnh viễn không gặp lại mấy người nữa.”
Lời này trái lại khiến cho Dương Nịnh không nghĩ tới, biểu cảm kinh ngạc không thể khống chế được.
“Tôi chỉ cần tiền, cũng không có thù với cô, không cần nghĩ quá nhiều.” Khương Nặc ấn mở album ảnh, mà ảnh chụp giống như thế còn mười mấy tấm, đều rất rõ ràng.
Dương Nịnh trầm mặc một hai giây, lớn tiếng nói: “Vậy được rồi, bắt đầu!”
Khương Nặc nhìn thao tác của Dương Nịnh, người nhận nhập số điện thoại của Khương Nặc, con số viết 5, phía sau lại thêm năm số 0 nữa.
“Bây giờ đến phiên cô.” Dương Nịnh thúc giục.
Khương Nặc càng dứt khoát hơn, trực tiếp cài đặt lại điện thoại, tất cả số liệu đều quét sạch sành sanh.
Thanh tiến độ trên màn hình đang dần dần kéo dài, mà trong không gian bãi đỗ xe cũng truyền tới những tiếng động nhỏ. Khương Nặc ngước mắt nhìn, thấy Dương Nịnh vẫn là vẻ mặt đó, tựa như đang giám sát điện thoại di động của cô, nhưng ngón tay đang xuôi bên người cô ta lại không tự chủ được mà cử động linh tinh, bại lộ suy nghĩ của cô ta.
Khương Nặc bỗng nhiên mượn lực, nhảy một cái lên mui xe trước mặt.
Dương Nịnh cũng không tiếp tục giả vờ nữa, kêu to: “Bắt lấy cô ta cho tôi.”
Lúc này Khương Nặc ở trên cao nhìn xuống thấy rõ, vốn dĩ bãi đỗ xe không có một ai, lại xuất hiện năm sáu người đàn ông từ bốn phương tám hướng, hình thành vòng vây đến gần Khương Nặc.
Dương Nịnh hiển nhiên cũng không đoán được Khương Nặc sẽ từ trước mặt cô ta nhảy lên trên mui xe, tức giận hổn hển: “Mấy người đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa! Bắt cô ta xuống! Lột sạch quần áo của cô ta rồi kéo ra ngoài!”
Nói xong chính mình cũng nhào về phía Khương Nặc, muốn đuổi Khương Nặc xuống.
Khương Nặc đột nhiên nhanh chóng ra tay, một phát túm được tóc của Dương Nịnh, cổ tay lượn một vòng, nắm chặt mái tóc dài của cô ta.
“A! Thả tao ra!”
Dương Nịnh bị đau kêu to, Khương Nặc đứng trên mui xe tóm lấy tóc của cô ta, dưới độ cao này, da đầu cô ta đau như thể sắp nứt ra, đành phải liều mạng nhón chân lên.
Khương Nặc dùng sức, cô ta lại kêu to một tiếng.
“Thả tao ra! Con chó cái này!”
Khương Nặc giơ tay tát liên tiếp vào mặt cô ta, thấp giọng nói: “Vì sao tôi đồng ý đến bãi đỗ xe?”
Giọng điệu của cô lạnh lùng: “Cô cho rằng tôi không biết cô có ý đồ gì hay sao?”
Khương Nặc rút tay ra khỏi túi áo, đồng thời lấy từ trong không gian ra một con d.a.o gọt trái cây sắc bén, đặt lên trên mặt Dương Nịnh.
Dương Nịnh còn đang kêu to, lưỡi d.a.o mát lạnh chạm vào da thịt, nhất thời khiến cho cô ta dựng tóc gáy, giọng nói run rẩy.
“Cô muốn... làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-8.html.]
“Bảo những người này đi đi.” Khương Nặc không hề hoảng hốt: “Nếu không trên khuôn mặt này của cô sẽ có thêm mấy vết d.a.o cứa, Chương tổng còn cần cô không?”
Dương Nịnh không thể tin được: “Cô điên rồi, cô không sợ c.h.ế.t à?”
“Chết?” Khương Nặc cảm thấy sự uy h.i.ế.p của cô ta thực sự quá yếu ớt không có sức mạnh gì: “Cô tìm người bắt tôi, đơn giản chỉ là muốn trút giận, hoặc là dùng những cách thức bỉ ổi đê tiện để làm nhục tôi, cho cô mười cái lá gan cô cũng không dám g.i.ế.c người.” Nói xong, cô lại liếc mắt nhìn năm sáu kẻ hung ác kia: “Những người này dựa vào cái gì phải giúp cô g.i.ế.c người? Cô cho bọn họ bao nhiêu tiền?”
Đám tay chân kia kiêng kị Dương Nịnh đang ở trong tay cô, lúc này cũng không tới gần phía trước, hơn nữa giống như Khương Nặc nói, bọn họ chỉ là có chút giao tình với Dương Nịnh, cô ta cho bọn họ năm ngàn tệ mời bọn họ tới trút giận, ai mà ăn no rửng mỡ vì số tiền đó mà g.i.ế.c người phóng hỏa.
Khương Nặc căn bản là không đặt mấy kẻ lưu manh như bọn họ vào mắt.
Dù sao cô thật sự dám g.i.ế.c người.
“Bảo bọn họ lùi lại.” Khương Nặc lạnh giọng.
“Cô dám đụng vào tôi một chút, kết cục nhất định sẽ rất thảm! Tiện nhân!” Dương Nịnh còn đang mắng chửi: “Tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt, c.h.ế.t trong xã hội này.”
Con d.a.o trong tay Khương Nặc di chuyển, trực tiếp cứa một cái trên cổ Dương Nịnh, m.á.u rỉ ra, Dương Nịnh không nghĩ tới cô thật sự dám ra tay, nhất thời bị doạ đến hồn phi phách tán.
Cô điên rồi, cô điên thật rồi!
Cô chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ bé mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, vì chút tiền lương rách nát mà thức đêm tăng ca làm việc, một con kiến ở dưới đáy, làm sao cô dám?
“Chỉ là một vết cứa nhỏ, không chảy bao nhiêu máu.” Giọng điệu của Khương Nặc vẫn bình tĩnh, mũi d.a.o chậm rãi kéo lên, vẽ lên mặt Dương Nịnh: “Có rạch nát bét nơi này, cũng không c.h.ế.t được.”
Dương Nịnh cũng không còn la hét và mắng chửi nữa, nhắm mắt lại hô lên: “Các người tránh ra đi! Đúng rồi... báo cảnh sát, các người mau giúp tôi báo cảnh sát.”
Khương Nặc muốn cười vào mặt cô ta.
Cô là một người làm công ăn lương bình thường không có gì lạ, bị Dương Nịnh dẫn theo mấy kẻ lưu manh vây quanh, lại sợ bọn họ báo cảnh sát?
Cho dù Dương Nịnh c.h.ế.t ở đây, cảnh sát cũng vĩnh viễn không tìm ra được bất kỳ hung khí gì.
Đám tay chân nhìn thoáng qua nhau, đối với việc báo cảnh sát này có hơi do dự, dù sao bọn họ vẫn còn án cũ, còn chạy đến tìm cảnh sát, người phụ nữ này không có chút đầu óc nào cả.
Thấy bọn họ dần dần lui lại, Khương Nặc túm lấy tóc Dương Nịnh đi ra bên ngoài, da đầu Dương Nịnh cũng sắp bị cô giật ra ngoài rồi, đau đến mức vẫn luôn xuýt xoa.
TBC
Khương Nặc đã thu lại con d.a.o vào trong không gian từ lâu, từ từ đi tới nơi có người, buông lỏng tay ra.
Dương Nịnh lập tức ôm lấy đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp là sự độc ác, nhìn chằm chằm vào cô, hận không thể nuốt sống cô.
Khương Nặc ở trên cao nhìn xuống cô ta, như thể đang chăm chú nhìn một con giun con dế. Chút uy h.i.ế.p này của cô ta không hề có ý nghĩa gì trong mắt cô.
Muốn g.i.ế.c người không nhất định phải dùng dao, nhưng chửi rủa dựa vào ánh mắt là hoàn toàn vô dụng.
“Hà cớ gì phải thế hả Dương tiểu thư, tôi chỉ vì tiền, cô cũng không thiếu chút ấy, cá c.h.ế.t rách lưới với ta thì có ý nghĩa gì? Tôi sắp rời khỏi đây rồi, khuyên cô đừng làm chuyện điên rồ nữa.” Khương Nặc nói lung tung, dừng một chút lại nói: “Bằng không thì, cô cứ nhất định phải chọc đến tôi, vậy tôi sẽ không nương tay.”
Khương Nặc không tiếp tục nhìn Dương Nịnh nữa, trực tiếp rời đi.
Một lần kinh hãi vừa rồi, đối phó với Dương Nịnh và mấy kẻ lưu manh thì không có vấn đề gì, nhưng cô cũng phát hiện ra một sự thực: Cơ thể cô bây giờ quá yếu.
Nếu như là kẻ chuyên nghiệp, kẻ địch lại càng hung ác, muốn bảo đảm cho mình không bị tổn thương đến một sợi lông, thì còn phải chuẩn bị nhiều hơn.
Đầu tiên cô cần vũ khí vừa tay, còn phải rèn luyện cho cơ thể càng mạnh mẽ hơn.
Thật ra cô có thể tích trữ một số hòn đá lớn nặng 1 tấn trở lên ở trong không gian, trực tiếp lấy ra đập c.h.ế.t người rồi thu lại, nhưng cách này rất dễ khiến bí mật của mình bại lộ, không phải lúc tất yếu, cô sẽ không dùng.
Cho nên vũ trang tăng cường bản thân là cần thiết.
Khương Nặc đến nhà kho. Hoa quả về cơ bản đều đã đủ, lương thực còn có thể để đó, hoa quả không có phương pháp bảo quản và làm lạnh riêng, Khương Nặc chỉ có thể bỏ chúng nó vào trong không gian.
Nhìn thời gian bây giờ là bảy giờ hai mươi phút, Khương Nặc tập trung tinh thần, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí chuyển dời hoa quả chất đầy nhà kho vào trong không gian.
Càng là khối lượng thể tích lớn, càng tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực, Khương Nặc cần chậm rãi thăng cấp lực khống chế không gian.
Phía sau căn nhà đổ nát của không gian có một miếng đất trống lớn, Khương Nặc đã di chuyển cả kệ hàng và hoa quả, tạm thời đặt ở chỗ này.
Lại trôi qua mấy tiếng, Khương Nặc mệt lả người ngồi dưới đất, cầm điện thoại lên xem, đồng hồ đã chỉ đến 22 giờ.
Cô về đến nhà, rèn luyện thân thể một chút đến khuya, lúc này mới dễ chịu đi tắm rửa một cái, lấy từ trong không gian ra một chùm vải.
Mát lạnh tươi ngon, hương vị ngọt ngào, không tệ.