Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:02:04
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc lần lượt đưa cho bà ấy: “Mẹ à, không cần nấu cơm nữa nhé? Con có rất nhiều cơm.”
“Không nấu thì con mua gạo làm gì?” Vu Nhược Hoa lại phản đối: “Để đó đi, sau này không tiện nấu thì ăn, bây giờ có thể nấu thì tự nấu, có biết sinh hoạt không vậy?”
Vu Nhược Hoa nói xong bèn đóng cửa bếp lại. Mỗi lần nấu cơm, bà ấy đều đóng chặt cửa sổ, bởi vì cách âm quá tốt, Khương Nặc ở trong phòng khách gần như không nghe thấy tiếng động gì trong bếp.
Nhưng hiện tại không mở máy hút khói, lại xào nấu trong môi trường kín mít, Khương Nặc luôn lo lắng điều đó không tốt cho sức khỏe nên mới khuyên bà ấy ăn thức ăn có sẵn.
Nhưng bà ấy không muốn nên cô cũng không cưỡng cầu, chỉ để cho bà ấy uống nước suối không gian mỗi ngày hai lần. Hiện tại xem ra sức khỏe không thành vấn đề, làn da càng ngày càng sáng bóng.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc cũng lấy gương ra nhìn kỹ chính mình.
Cô đã quên mất bao lâu rồi mình không nghiêm túc soi gương. Trong mười năm tận thế, cô đã từng quen với mùi lạ trên cơ thể mình, từ đó việc soi gương trowrr thành một loại giày vò.
Từ sau khi có được không gian, mẹ đã nói cô trở nên trắng hơn. Khi đó cô còn suốt ngày bôn ba dưới ánh mặt trời chói chang bên ngoài, sau này bắt đầu uống nước suối trong không gian, cả người cũng từ từ có sức sống hơn, đúng là thực sự thay đổi.
Là rất trắng, đây là ấn tượng đầu tiên của Khương Nặc khi nhìn thấy mình trong gương. Nói như vậy thật sự có hơi không biết xấu hổ, nhưng thật sự là cô vừa trắng trẻo vừa mềm mại lại vừa có linh khí, thậm chí nó còn khiến cô liên tưởng đến cảm giác mà cây đại thụ trong không gian mang đến cho người ta, cao lớn, không thể với tới, lại rất thoải mái, hơn nữa sức sống bừng bừng.
Khương Nặc tự hỏi bản thân là một người sống lý trí. Trước tận thế, dáng vẻ của cô có thể nói là thanh tú, nếu trang điểm thêm một chút thì khi đi trên đường cũng sẽ có mấy người ngoái nhìn cô, nhưng tuyệt đối không được tính là kinh diễm. Lúc ấy so với hiện tại cứ như hai người khác nhau, phần thưởng khí chất mà không gian mang lại cho cô thực sự quá lớn.
Khụ, cứ tự đánh giá cao bản thân như vậy thì có chút biến thái.
Khương Nặc cất gương, mong đợi món thịt bò xào của mẹ.
Đồng thời, dục vọng thăng cấp không gian cũng càng mãnh liệt, không gian này còn có quá nhiều bí ẩn chưa có lời giải đang chờ cô đi khai phá.
...
Trong mấy ngày Khương Nặc sống lặng lẽ, bên ngoài cũng rất yên tĩnh.
Hoặc nên nói là yên lặng.
Mưa to vẫn tiếp tục rơi.
Bởi vì thiếu thức ăn, đã có một số người không kiên trì nổi, và khi con người đang dần suy yếu, bệnh tật sẽ càng không chút kiêng kỵ tấn công.
Mấy ngày nay, cách cửa sổ có thể thấy được t.h.i t.h.ể trôi nổi trong dòng nước lũ.
Mà tiếng khóc bi ai, tiếng cầu khẩn trong tiểu khu lại càng ngày càng ít.
Mọi người bắt đầu quen với việc đối mặt với cái chết.
Khương Nặc cũng không có quá nhiều cảm tưởng về chuyện này. Tận thế chính là như vậy, hết đợt thiên tai này đến đợt thiên tai khác, từng nhóm người c.h.ế.t đi, cuối cùng chỉ còn lại rất ít người sống sót.
Cô không phải là thần, không cứu được thế giới này.
TBC
Trong thời gian này, Ngô Đại Hà đã từng tới một lần, đưa tới 80 viên đạn, sau đó hài lòng mang theo thù lao của mình rời đi.
Những viên đạn này mỗi viên đều có gai nhọn và móc ngược, rất khó lấy ra khỏi da thịt, trong hoàn cảnh không có điều kiện chữa bệnh và thuốc men, trúng một viên đạn như vậy đồng nghĩa với việc đau đớn chờ đợi tử vong.
Chỉ cần có dầu diesel, có kim loại thì có thể không ngừng chế tạo ra nó.
Mà Khương Nặc cũng không thiếu những thứ đó.
Đạn này là đạn chuyên dụng của Lý Mộng, Khương Nặc thật sự không dùng tới, mục tiêu của cô vẫn là bi thép loại 14 ly trở lên.
Lúc ấy khi đi mua hàng không đồng, cô đã càn quét không ít cửa hàng ngũ kim, gần đây trong lúc sắp xếp lại không gian đã tìm được khá nhiều vòng bi, nhưng đều là kích cỡ 8 ly 9 ly, Khương Nặc tháo cỡ 30 viên rồi không tháo nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-76.html.]
Lại qua mấy ngày nữa, Lý Mộng rung chuông tìm Khương Nặc.
“Có nhớ tôi đã nói với cô là tôi biết nơi nào có s.ú.n.g với đạn không?” Lý Mộng nói tiếp: “Hai ngày nay không có việc gì làm, tôi đã vẽ một bản đồ, cô cứ cầm trước, tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, lỡ như tôi c.h.ế.t hoặc là gì đó mà chưa kịp nói cho cô biết thì đây là chuyện mà tôi đã đồng ý với cô.”
Khương Nặc nhận lấy bản đồ cô ấy vẽ.
Tốt lắm, nhìn chẳng hiểu gì cả.
“Nếu như cô c.h.ế.t rồi, để lại cho tôi tấm bản đồ này, có lẽ là cả đời này tôi cũng không tìm được.”
Lý Mộng khẽ ho hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện này, môn địa lý của tôi hơi kém...”
“Không sao, của tôi cũng không tốt.”
Hai người nhìn nhau cười, Lý Mộng cầm bản đồ, khoa tay múa chân giải thích vị trí cho Khương Nặc, Khương Nặc lại đột nhiên nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi lấy.”
Lý Mộng hơi ngạc nhiên: “Ngày mai?”
“Nhìn chỗ cô viết này, đây là một trường bắn, chắc chắn có không ít người cũng biết. Chờ khi mưa nhỏ đi, nơi này sẽ bị vơ vét sạch sẽ. Đến lúc đó sẽ muộn mất. Cô sẽ không nghĩ là chỉ có Ngô Đại Hà biết làm thuyền nhỏ đấy chứ?”
Lý Mộng nhíu mày: “Nhưng chắc chắn lúc này chỗ đó ngập rất sâu, muốn xuống dưới quá khó.”
“Tôi từng học lặn.” Khương Nặc nghiêm túc nói: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì thường đến hồ bơi ở trung tâm thể dục thành phố học lặn, trong nhà vừa hay có một bộ thiết bị lặn, tôi có thể xuống nước.”
Lý Mộng nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, vui sướng hét lên: “Vậy thì tốt quá!”
“Hơn nữa, cô không phát hiện mưa đã nhỏ đi một chút sao?” Khương Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Mộng cũng nhìn theo ánh mắt của cô.
Mưa nhỏ sao? Mỗi ngày mở mắt ra đều là mưa to mịt mùng, cô ấy đã nhìn đến c.h.ế.t lặng. Nhưng Khương Nặc vừa nhắc nhở như vậy, cô ấy lại lưu ý quan sát, hình như thật sự nhỏ đi một chút.
Lý Mộng cẩn thận nghĩ lại, mỗi ngày cô ấy đều ở ban công hứng nước mưa, hôm nay quả thực tốn nhiều thời gian hơn trước kia một chút...
Lý Mộng nhất thời không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, có chút mong chờ, nhưng càng nhiều hơn là căng thẳng, không biết sẽ gặp phải sự thay đổi gì.
“Mưa nhỏ rồi, người ra ngoài tìm vật tư sẽ nhiều lên.” Khương Nặc chậm rãi nói: “Chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.”
*
Ngày hôm sau, không đợi Lý Mộng rung chuông, Khương Nặc đã mang theo thiết bị xuống tầng 35.
Vu Nhược Hoa vẫn ở nhà. Trước khi đi, Khương Nặc dặn bà ấy đóng chặt cửa sổ, đừng đi đâu hết, chỉ ở nhà xem phim nấu cơm.
Tuy bà ấy lo lắng nhưng cũng không nói gì, chỉ tự tay gài nút áo mưa cho Khương Nặc.
“Mang theo A Muội đi, suốt ngày bị nhốt trong nhà, nó sắp ngủ thành heo rồi.” Vu Nhược Hoa nói: “Nói không chừng nó còn có thể bảo vệ hai đứa.”
“Không cần đâu.” Khương Nặc lắc đầu: “Để nó ngủ đi.”
Trong mắt người khác, chó ở thời kỳ này chỉ là lương thực, cho dù là chó cưng nhà mình nuôi cũng bị g.i.ế.c ăn, dẫn A Muội ra ngoài sẽ bị người ta nhớ thương.
Huống chi nó nặng như vậy, còn mập như vậy, không gian trên thuyền chỉ có chừng đó, dẫn nó theo còn không bằng chừa lại chỗ để đựng đồ.
Khương Nặc sợ chậm trễ thời gian, cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lặng lẽ để lại chút vật tư ở nhà.
“A Muội, tao không ở nhà, mày phải bảo vệ mẹ đấy.” Khương Nặc xoa đầu chó còn buồn ngủ, cạy mí mắt nó ra: “Đã biết chưa? Nếu không sẽ cắt phần ăn của mày.”
“Ngao ngao ngao...” A Muội lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu biểu thị lòng thành với cô.