Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-04-20 23:01:58
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không giống như củ cải phải nhổ tận gốc, rau xà lách chỉ cần cắt phần lá ở phía trên, gốc rau phía dưới còn có thể tiếp tục mọc thêm những lá khác. Khương Nặc đoán chừng số hạt giống rau xà lách mà mình tích trữ kia cả đời cũng trồng không hết.

Hai mẹ con nhanh chóng thu hoạch hết cả một mảnh ruộng củ cải anh đào, ban đầu Khương Nặc còn lo lắng cho cái lưng của Vu Nhược Hoa, kết quả nhìn dáng vẻ kia của bà ấy như thể có thể một hơi đi hết cả mười tầng lầu, sức khỏe rất tốt.

Khương Nặc lại lấy ra một ít nước suối không gian, cùng mẹ uống rồi nghỉ ngơi một lát.

“Uống nước này rồi, nước tinh khiết ở trong nhà cũng trở nên khó uống.” Vu Nhược Hoa cảm thán: “Cái này gọi là từ xa xỉ tới tiết kiệm rất khó.”

Khương Nặc mỉm cười: “Nhưng nếu nước này để ở bên ngoài quá lâu thì linh khí của nó sẽ tiêu tan, muốn uống chỉ có thể uống ngay. Đợi lát nữa con lấy thêm một ít để mẹ cho A Muội uống.”

Gần đây không biết A Muội có chuyện gì xảy ra mà nó cứ ngủ suốt.

Ngoại trừ lúc ăn cơm nó có thể tỉnh dậy, túm bát nhào tới, còn phần lớn thời gian còn lại đều đang ngủ. Bởi vậy thân thể dường như dài hơn một chút, bộ lông cũng trở nên mềm mại và dày hơn.

Thấy nó vẫn khỏe mạnh, Khương Nặc cũng cho nó ngủ. Dù sao ngủ cũng tốt, còn hơn là để mặc nó suốt ngày nhảy nhót phá nhà vì không thể ra ngoài.

Thu hoạch củ cải anh đào xong, Khương Nặc lại lấy hạt giống ra.

Lần này có thể trồng những loại có thời gian phát triển dài hơn, Khương Nặc chọn cà chua và khoai tây.

Chôn hạt giống vào trong đất, tưới nước suối không gian lên, sau đó chờ nó nảy mầm.

Nhìn mảnh ruộng của mình, Khương Nặc cảm thấy rất hài lòng, đồng thời nghĩ đến mảnh ruộng trong không gian.

Không gian cũng đã thăng cấp mấy lần rồi nhưng mảnh ruộng kia vẫn luôn dầu muối không vào, cứ luôn khô cạn.

Khương Nặc cũng thử tưới nước suối không gian lên, nhưng cho dù cô tưới bao nhiêu nước cũng không thấy có phản ứng gì. Cô tiếc nước suối nên đành bỏ cuộc.

Nhưng lúc này, cô bỗng có một ý tưởng.

Lúc này không thể dùng hạt giống ở bên ngoài đưa vào trồng trong không gian, vậy ngược lại thì sao?

Có thể lấy cây ở trong không gian trồng bên ngoài, được không?

Tâm động không bằng hành động, ý thức của Khương Nặc lập tức tiến vào trong không gian.

Loài thực vật duy nhất trong không gian của cô hiện nay là cây đại thụ che trời, Khương Nặc chưa từng thấy loại này, lại lật tìm tư liệu trên ổ cứng cả mấy lần vẫn không tìm được bất kỳ thông tin nào về nó.

Chứng minh rằng nó không phải sinh mệnh của thế giới này.

Chỉ cần vừa tới gần cái cây này, Khương Nặc đã cảm thấy thả lỏng, sức sống không thể nói rõ được đang lan tràn mạnh mẽ, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Thời gian lâu dài, trong đầu không còn một chút tạp niệm nào cả.

Có hai lần, Khương Nặc cầm quyển sách từ không gian, dùng ý thức lật trang. Khi đến gần cây đại thụ này, cô đọc sách càng thêm nhanh hiểu.

Khiến cô vô cùng mong đợi ngày mình có thể thực sự đi vào không gian.

Ý thức của cô đi vòng quanh cây đại thụ vài vòng, tìm được rất nhiều quả màu bạc giữa các cành lá. Cô nhẹ nhàng kéo một cái, một quả đã bị giật xuống. Khương Nặc mang nó ra khỏi không gian, đặt ở trong lòng bàn tay quan sát thật kỹ.

TBC

Quả này hình tròn, màu bạc, chỉ to bằng viên bi thủy tinh nhỏ, mặt ngoài trơn nhẵn, có một mùi thơm thoang thoảng.

Khương Nặc tìm một chậu hoa lớn, trồng nó vào đó, tưới đầy nước suối không gian rồi đặt trong phòng ngủ của mình.

Làm xong những thứ này, cô mới nhớ tới việc xem tờ giấy của Ngô Đại Hà.

Anh ta viết cũng khá nhiều, viết lưu loát rõ ràng, về cơ bản đều viết hết về tình hình mỗi hộ gia đình mà anh ta biết.

Thú vị nhất là tầng 34.

Kể từ khi xảy ra án mạng, hộ gia đình ở tầng 34 phải chịu áp lực rất lớn.

Trên lầu là tội phạm g.i.ế.c người, thủ đoạn còn rất tàn nhẫn.

Mỗi khi nhớ tới ba cái xác m.á.u chảy đầm đìa, bộ dáng c.h.ế.t không nhắm mắt kinh khủng kia, bọn họ ngay cả ngủ cũng không ngủ được.

Cuối cùng chạy đi tìm Vương Cường nói với anh ta rằng bọn họ không dám ở lại tầng 34 nữa, hy vọng anh ta có thể hòa giải một chút, cho bọn họ chuyển sang tầng khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-73.html.]

Với tư cách là trưởng ban quản lý tòa nhà, Vương Cường đã lục soát hết mọi thứ trong tòa nhà, những thứ nên lấy cũng đều đã lấy, đã không còn chất béo gì để vơ vét nữa, lại có thêm tên ác ma Khương Nặc này nên anh ta cũng không còn quan tâm gì đến mấy chuyện của ban quản lý.

Vương Cường nói với bọn họ, hiện tại chỉ có tầng 6 là trống không, nếu muốn thì bọn họ cứ tới tầng sáu mà ở.

Người một nhà tầng 34 nghe anh ta nói vậy, chỉ có thể tuyệt vọng chạy đi.

Trên tầng 35 là tội phạm g.i.ế.c người, nhưng tầng 6 là hiện trường g.i.ế.c người, trên tường trên sàn đều là máu, ai dám vào ở?

Khương Nặc xem xong hết liền hủy tờ giấy đi.

Tuy không có tin tức gì quan trọng nhưng cũng có thể giúp cô hiểu rõ tình huống cụ thể của những người trong tòa nhà này, không đến mức đóng cửa với thế giới bên ngoài.

Chuyến này Ngô Đại Hà thu hoạch không ít. Lúc này anh ta đang chịu đói, với mấy quả trứng gà, một bao lạp xưởng hun khói có thể đủ cho anh ta chống đỡ thêm vài ngày, mà đây mới chỉ là tiền đặt cọc.

Thêm một phần lương thực là có thêm một phần hy vọng sống sót.

Chịu đựng đến ngày mưa tạnh là tốt rồi.

Ngô Đại Hà về đến nhà, ngựa không ngừng vó bắt đầu làm ná cao su, còn dụng tâm gấp mười lần so với bình thường làm đồ của mình, nước còn chưa uống một ngụm, đến tối đã làm xong hai cái ná cao su.

Anh ta cầm ná cao su leo lên tầng 35, đứng trước cửa hành lang, đang chuẩn bị gõ cửa.

Tay vừa giơ lên, cửa đột nhiên mở ra.

Ngô Đại Hà lại giật mình, hốt hoảng nói: “Tôi... Tôi không đụng tới cửa, sao…sao cô lại biết?”

“Anh đừng sợ.” Lý Mộng giải thích: “Đến giờ tôi tuần tra, vừa lúc mở cửa ra nhìn thấy anh.”

Lý Mộng không mở cửa sắt, mà trước tiên rung chuông gọi Khương Nặc. Chờ Khương Nặc đi xuống, cô ấy mới cho Ngô Đại Hà bước vào, nghiệm thu ná cao su và 8 viên đạn.

“Tôi làm theo yêu cầu của cô, một cái có lực kéo tối đa là 35 kg, một cái khác là 60 kg.”

Ngô Đại Hà đặt ná cao su lên bàn trà, Lý Mộng cầm lên thử, lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Khương Nặc cũng thử một chút, lực kéo 60 kg không tạo ra áp lực gì với cô cả.

Chỉ có tổng cộng 8 viên bi thép, số lượng ít, chẳng qua cũng có thể dùng để luyện tập trước.

“Tôi có thể làm loại đạn đặc biệt, trong nhà tôi có không ít vật liệu sắt thép, nhưng cần phải cắt, phải phát điện mới được... Nhưng số dầu diesel tôi để dành đã dùng hết rồi...” Ngô Đại Hà cúi đầu nói.

Khương Nặc nhíu mày.

Lấy ra một chút dầu diesel cũng không phải không được, nhưng hiện tại cô cũng không quá tín nhiệm Ngô Đại Hà.

“Tôi biết nơi nào có dầu diesel.” Lý Mộng đột nhiên nói: “Trong nhà Vương Cường, khi Trương Thành nói bọn họ tìm kiếm vật tư thì đã tìm được chút dầu diesel trong căn hộ tầng 25, nhưng không nhiều, đại khái chỉ có hơn 8 lít.”

“Đủ rồi đủ rồi, dùng không hết đâu. Tôi chỉ cần để cắt thôi, còn lại thì mài là được, khoảng chừng 2 – 3 lít là đủ rồi.” Ngô Đại Hà vội vàng nói.

“Được rồi.” Khương Nặc bình tĩnh nói: “Tôi đi tìm anh ta mượn một ít.”

“Tôi đi chung với cô.” Lý Mộng theo bản năng cầm d.a.o lên.

Khương Nặc lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ trở về nhanh thôi.”

Cuộc trò chuyện bình thường của hai người lại khiến Ngô Đại Hà nghe được lại hãi hùng khiếp vía.

Đây... không phải là “mượn” phải không?

*

Vương Cường đang ở trong nhà kiểm kê đồ đạc.

Tuy rằng đồ lấy được trong tòa nhà này không nhiều lắm, nhưng mấy chục hộ cộng lại vẫn tương đối khả quan, béo nhất vẫn là tầng 6, về cơ bản đồ đạc đều chuyển đến nhà anh ta.

Cả một căn phòng đầy ắp.

Nếu như những thứ này đều là của một mình anh ta thì tốt rồi, nhưng Vương Cường cũng không dám làm như vậy, mỗi ngày vẫn phải phát một vài thứ gì đó để tránh cho người ta lập tức c.h.ế.t đói, nếu không nhất định sẽ xảy ra náo loạn, đến lức đó cái được không bù nổi cái mất.

Loading...