Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:49
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy người Vương Cường lùi về đến bậc nghỉ ở góc, hai mắt như muốn toé ra lửa, hung hăng trừng mắt với Khương Nặc.

“Đập cửa sổ!”

Theo mệnh lệnh của Vương Cường, hai người phá vỡ cửa sổ ở hành lang, dùng đồ đập tới cửa sổ phòng ngủ nhà Khương Nặc.

Thật không nghĩ đến chính là, đồ trong tay bọn họ đã ném sạch sẽ, cũng không thể để lại một vết xước trên tấm kính.

“Gặp quỷ rồi, nhà cô ta là kính chống đạn.”

Mấy người Vương Cường hận đến đỏ cả mắt, nhưng lại không có cách nào cả.

Tầng 35 này vững như thành đồng, nhiều người như vậy mà ngay cả cửa ngoài cùng cũng không vào được.

Khương Nặc nhắm hai mắt lại, khoé môi nở nụ cười lạnh, khẽ nói: “Chỉ có thủ đoạn như vậy thôi sao? Cho các người cơ hội cũng không vào được, lần này, đến phiên tôi tìm mấy người.”

Vương Cường thấy cô cầm kiếm đi tới, không khỏi tê cả da đầu.

“Rút lui trước! Rút lui trước!” Anh ta quả quyết hạ lệnh.

Cả đám lần nữa vứt đồ, quay đầu chạy mất.

Quá tam ba bận.

Ánh mắt Khương Nặc trở nên lạnh lẽo.

Là lúc thấy càng nhiều m.á.u rồi.

Khương Nặc thu kiếm vào trong không gian, đóng cửa trở lại tầng 36.

Lúc đóng mở từng cánh cửa một, mẹ đã chạy ra, thấy cô gương mặt lo nghĩ, Khương Nặc cười với bà: “Mẹ, không sao.”

Vu Nhược Hoa lôi kéo cô kiểm tra, xác nhận không bị một chút thương tổn nào, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng kéo cô vào ăn.

“Đến đây, mẹ bổ cho con ít hoa quả, con ăn trước đi.”

Khương Nặc nhìn một đĩa xoài và dưa hấu đã được thái thành miếng vuông, có thể tưởng tượng ra một mình mẹ ở tầng 36 vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng lại cố nén không đi xuống để nhìn, chỉ có thể cắm đầu thái hoa quả kiếm chuyện để làm.

Nhưng loại chuyện tranh cường hiếu thắng này, về sau dần dần sẽ trở thành trạng thái bình thường của xã hội, mẹ cũng cần quen với việc này.

Khương Nặc nhìn bà, đột nhiên hỏi: “Mẹ, nếu con g.i.ế.c người, mẹ sẽ nghĩ như thế nào?”

Vu Nhược Hoa bị vấn đề này làm cho kinh hãi sâu sắc.

Từ lúc mưa to đến nay, bà nhìn thấy tận mắt đạo đức và trật tự của con người đang từng bước sụp đổ, nhưng nếu nói con gái g.i.ế.c người, vấn đề này vẫn có hơi quá mức với bà.

Nhưng biểu cảm của Khương Nặc cũng rất bình tĩnh, sự bình tĩnh khiến cho Vu Nhược Hoa rơi vào suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, bà ôm Khương Nặc vào lòng.

Đời này bà không quá biết cách biểu đạt sự yêu thương, rất ít khi làm động tác thân mật này, nhưng lúc này, vòng tay bà ôm Khương Nặc vừa kiên định lại mạnh mẽ.

Vu Nhược Hoa run giọng nói ra: “Tiểu Nặc, mẹ nhớ tới một chuyện khi con còn nhỏ.”

“Chuyện gì?” Khương Nặc tựa trên vai mẹ, nhẹ giọng hỏi.

“Từ nhỏ con đã trung thực, lại hướng nội, bị bắt nạt cũng không nói với mẹ... Lúc con vừa vào cấp hai, có một ngày giáo viên gọi cho mẹ, nói con đánh nhau ở trường, đánh cho bạn học phải nhập viện, muốn mẹ đến nhận lỗi. Mẹ chạy tới bệnh viện, phát hiện thương tổn cũng không phải rất nặng, phụ huynh của đối phương cũng cố ý, biết chúng ta không có tiền, nên làm kiểm tra như vậy, la hét rằng phải nằm viện lâu ngày, muốn chúng ta bồi thường đến táng gia bại sản, ý trong ý ngoài chính là, muốn mẹ dẫn con xin lỗi công khai, quỳ xuống cam kết với con của họ.”

Vu Nhược Hoa nói đến đây, hốc mắt đỏ lên: “Khi đó mẹ mới biết, kẻ súc sinh kia đỏ mắt với con, cứ luôn bắt nạt con, con đã nhịn nó cả một học kỳ, cuối cùng phát nổ.”

Đột nhiên giọng điệu của bà trở nên quyết tâm: “Mẹ hiểu rõ con gái mẹ, từ trước tới giờ con không chủ động gây chuyện, thiện lương ôn hoà hiền hậu, con đánh người tới mức nằm viện, vậy nói rõ điều gì? Nói rõ rằng con đã không nhịn được nữa, nói rõ rằng con đã chịu rất nhiều sự tổn thương, mẹ yêu thương còn không hết, sao lại mắng con chứ, bảo con xin lỗi? Kẻ súc sinh kia bị đánh, mẹ sẽ chỉ nói là đánh rất hay! Muốn để chúng ta cúi đầu xin lỗi, vậy thì không có khả năng.”

Chóp mũi Khương Nặc chua xót.

Mười năm tận thế, cô cho là mình đã đủ kiên cường, sẽ không lại cảm xúc hoá nữa.

Nhưng lúc này mỗi một câu nói của mẹ, đều khiến cô hóa thành nguyên hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-65.html.]

Cô cũng nhớ lại tình hình ngày đó.

Cô nhớ Vu Nhược Hoa chạy đến phòng làm việc của hiệu trưởng, khóc lóc um sùm lăn lộn đòi công đạo, buông lời nói: “Bọn họ có tiền có thế, chúng ta không đấu lại họ, vậy thì sao chứ? Cùng lắm thì chuyển trường, không có tiền cùng lắm thì bán nhà, muốn khiến cho chúng ta cùng đường mạt lộ, chúng ta cũng sẽ không để bọn họ tốt hơn, chân trần không sợ mang giày, tới thử một chút đi!”

Ký ức lại rõ mồn một như ở trước mắt.

Vu Nhược Hoa nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Khương Nặc, trầm giọng nói:

“Tiểu Nặc, thế đạo này đã loạn lắm rồi, mẹ mặc kệ người khác thế nào, chỉ cần con sống thật khỏe.”

Khương Nặc nghe hiểu ý bà, không nhịn được hai mắt đẫm lệ.

Có mẹ ủng hộ, trong lòng cô yên ổn, lại không còn bất cứ nỗi lo gì sau này.

*

Tấn công tầng 35 lần nữa thất bại, đám Vương Cường tâm trạng vô cùng tệ hại.

Kỳ thật trong lòng Vương Cường đã nảy sinh sợ hãi, câu nói kia của Khương Nặc, những người khác không cho là chuyện gì to tát, mỗi lần anh ta nhớ lại, trong lòng đều có chút sợ hãi.

Nhưng lúc này anh ta đã bị lên kệ rồi, câu sợ hãi không thể chủ động nói.

“Nếu là tôi, cũng đã đến mức này rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót!” Trương Thành hung dữ nói: “Chúng ta phóng hỏa thiêu c.h.ế.t cô ta!”

Vương Cường liếc mắt một cái với anh ta: “Ngộ nhỡ đốt cả vật tư thì làm sao bây giờ?”

“Vậy thì chỉ dùng khói hun!” Lưu Văn Nghĩa nói: “Kiếm một ít quần áo, chăn bông, cao su, ớt gì đó, đốt ở hành lang. Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, tôi xem cô ta có thể chống đỡ được bao lâu!”

“Cô ta ở trên hai tầng đó, thực sự không được còn có thể tránh lên sân thượng, cậu có bao nhiêu thứ để đốt? Đừng nghĩ như chuyện đương nhiên thế.” Vương Cường phiền c.h.ế.t Trương Thành, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi: “Hiện tại Uông Tiệm Ly bị thương nặng, mấy người cứ chăm nom cậu ta trước, chờ cậu ta khoẻ hơn, chúng ta lại thương nghị thật kỹ lưỡng, đầu óc cậu ta linh hoạt hơn so với chúng ta.”

Nghe anh ta nói như vậy, Trương Thành cảm thấy cũng có đạo lý, đành phải thôi: “Được, chỉ là hời cho tiện nhân kia.”

. . .

Uông Tiệm Ly lại trải qua một vòng thay thuốc.

Gã ta thực sự không muốn chịu khổ, nhưng Đàm Linh sợ gã ta nhiễm trùng, vẫn kiên trì bốn tiếng sát trùng một lần, mỗi lần gã ta vừa vào ngủ, lại bị đau nhức làm cho tỉnh lại, đau đớn kịch liệt khiến gã ta sụp đổ, kêu khóc các kiểu.

Từ khi Uông Tiệm Ly bị thương, Đàm Linh không hề rời khỏi gã ta, nhìn người yêu biến thành như này, trong lòng cô ta chỉ nguyền rủa Khương Nặc vô số lần.

Cô ta thật sự muốn g.i.ế.c người phụ nữ điên Khương Nặc kia.

Có Đàm Linh chăm sóc, Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa lại thấy nhàm chán.

Hiện tại Vương Cường không cho xông lên tầng 35, lương thực trong nhà cũng không còn dư mấy, bọn họ tâm phiền ý loạn, không có việc gì làm.

“Uông Tiệm Ly thật đúng là có phúc khí.” Trương Thành hâm mộ nhìn về phòng của Uông Tiệm Ly: “Thời buổi này đàn ông cũng phải dựa vào mặt.”

Anh ta cũng bị thương, mặc dù không nghiêm trọng như Uông Tiệm Ly, nhưng cũng chảy không ít máu, nhưng đều phải tự xử lý vết thương, Đàm Linh nào có tâm tư quan tâm đến anh ta.

Trong phòng này ngược lại là còn một cô gái nữa, dáng dấp cũng không tệ, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng, giống như sống c.h.ế.t của bọn họ không liên quan gì đến cô ấy, suốt ngày giữ cửa khóa lại cũng không ra ngoài, cũng không biết có c.h.ế.t đói ở bên trong không.

TBC

Nhìn chằm chằm cánh cửa kia, Trương Thành càng nghĩ càng nóng lòng.

Lưu Văn Nghĩa cũng hiểu ý của anh ta.

Bọn họ không có bạn gái, nhưng trước đây mỗi tuần đều có thể ra ngoài tìm, cũng chỉ là chuyện mấy trăm tệ.

Hiện tại mưa to bao lâu, bọn họ khó chịu bấy lâu.

“Uông Tiệm Ly thì hay rồi, hiện tại gã ta không động được, động tĩnh buổi tối cách đây mấy ngày, cô gái Đàm Linh kia gây nên, trong lòng ông đây đã ngứa ngáy rất lâu rồi.” Lưu Văn Nghĩa thấp giọng nói.

Trương Thành khẽ cười: “Trong nhà chúng ta cũng không phải không có phụ nữ, tôi nghĩ cô ấy cũng không dám phản kháng.”

“Không phản kháng thì có gì thú vị? Tôi thích phản kháng.”

Hai người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy đi về phía phòng của Uông Tiệm Ly, nói với Đàm Linh: “Đàm Linh, có chuyện tìm em.”

Loading...