Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:45
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng ngày thứ ba.

Khương Nặc như ngày thường thức dậy lúc tám giờ sáng, ra khỏi phòng ngủ, Vu Nhược Hoa đã làm xong bữa sáng.

Ăn một miếng cháo hoa nóng hổi, dùng đũa kẹp tách trứng vịt muối ra, lòng đỏ trứng vàng óng tự nhiên chảy ra, trộn lại với cháo, ăn vừa bùi vừa mềm.

Kết hợp ăn cùng với lòng rán, vô cùng hoàn mỹ.

Khương Nặc cảm thấy mình cũng không được ăn ngon như vậy trước tận thế, lúc ấy bận làm việc, mỗi ngày tăng ca thức đêm, ăn cơm cũng chỉ qua loa tuỳ tiện.

Bây giờ cũng không thể ra ngoài, mẹ thay đổi các kiểu đồ ăn.

Ăn sáng xong, nhìn thời gian, đã tám rưỡi.

Khương Nặc bỏ bát đũa xuống, giúp mẹ thu dọn rửa bát, sau đó mở máy tính bảng, mở một bộ phim ra cho bà.

“Mẹ, lát nữa mẹ đừng đến tầng 35, con có chút việc.”

Vu Nhược Hoa nhạy bén cảm thấy không thích hợp: “Chuyện gì?”

“Yên tâm, không có việc gì lớn.” Khương Nặc nói: “Mẹ đừng xuống là được, con sẽ xử lý, cứ tin con.”

Vu Nhược Hoa hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu: “Được, nếu mẹ có thể giúp được thì nhất định con phải nói với mẹ, mẹ không giúp được thì sẽ không đi gây loạn cho con.”

Khương Nặc nghe vậy mỉm cười, có một người mẹ tự hiểu rõ vào thời khắc mấu chốt là phúc khí của cô.

“Mẹ cứ yên tâm xem phim đi.”

Khương Nặc nói xong rời khỏi tầng 36.

Giữa hành lang tầng 35 đến tầng 36 cũng có hai cánh cửa, mà tầng 36 lại làm cách âm, chỉ cần Vu Nhược Hoa không mở cửa sổ, bên dưới có động tĩnh gì cũng vô cùng nhỏ.

Chưa đến chín giờ, ngoài cửa đã truyền đến tiếng người huyên náo.

Tới rồi.

Rầm rầm rầm!

Có người đang dùng lực lớn để đập cửa chống trộm.

“Tầng 35, mở cửa!”

Khương Nặc đi vào trong cầu thang, mở cửa chống trộm ra, cách tấm cửa lưới sắt nhìn sang.

Người tới thật đúng là không ít, ít nhất cũng có hơn hai chục người.

Người gõ cửa khí thế hùng hổ chính là ba bác gái mà Lưu Thục Cầm dẫn đầu, hàng phía trước còn có bảy tám người đàn ông trung niên, ở góc thì là Vương Cường và Uông Tiệm Ly, mà trong tay Ngô Đại Giang cầm một công cụ như máy hàn xì và mặt nạ bảo hộ, đứng ở hàng cuối cùng của đội ngũ.

Lưu Thục Cầm kích động nhất, cả người gần như dính ở trên hàng rào.

Bà ta gào lên như xé: “Chúng ta gọi lâu như vậy cũng không ra, cô bị điếc hay là trốn trong nhà làm việc gì không thể lộ ra ngoài?”

Khương Nặc mặc kệ bà ta.

Cãi nhau với những bác gái như này, có cãi thắng cũng không có cảm giác thành công: “Có rắm thì đánh đi.”

“Cô nói cái gì?” Lưu Thục Cầm nghe vậy nổi giận, lớn tiếng nói: “Có ai nói chuyện như cô không?”

“Được rồi, được rồi, nhanh nói chuyện chính đi.”

Dưới sự khuyên can của hai người bên cạnh, Lưu Thục Cầm cuối cùng không tiếp tục ồn ào nữa: “Cô nghe đây, hiện tại người của cả toà nhà chúng ta đều đã lấy đồ ăn ra, thống nhất do uỷ ban quản lý toà nhà phân phối, chỉ còn sót lại có nhà cô là chưa nộp. Bây giờ cô nhanh chóng mở cửa, lấy hết đồ của cô ra đây.”

Khương Nặc lạnh mặt: “Bà nói lấy thì lấy, bà nghĩ bà là ai chứ?”

Lưu Thục Cầm cất cao giọng: “Chúng tôi là uỷ ban quản lý toà nhà! Tôi làm việc cho ban quản lý toà nhà!”

“Cô gái à, cô muốn nói đạo lý hả.” Một bác gái bên cạnh cũng nói: “Tình hình bây giờ đặc biệt, mọi người nên đoàn kết lại cùng nhau khắc phục thời gian khó khăn mới đúng.”

“Đúng vậy, chúng ta nên cùng nhau nghĩ cách, nếu không thì sẽ có người c.h.ế.t đói.”

“Vậy bà đã lấy bao nhiêu thứ ra?” Khương Nặc nói.

“Nếu tôi có, chắc chắn cũng sẽ lấy ra.”

“Ý của bà chính là một chút cũng không lấy ra, chính là muốn người khác lấy ra cho bà?” Khương Nặc cười như không cười nhìn bà ta.

“Thấy c.h.ế.t không cứu, cô còn có lương tâm hay không?”

“Một người chiếm nhiều đồ ăn như vậy, cô có biết xấu hổ không? Một cô gái, làm sao độc ác như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-63.html.]

“Ai nói cho bà biết nhà tôi có rất nhiều đồ ăn?” Khương Nặc hỏi.

“Cậu ta nói!” Lưu Thục Cầm chỉ vào Uông Tiệm Ly: “Cậu ta là đồng nghiệp của cô, chuyện của cô rõ như lòng bàn tay, tuyệt đối không sai!”

Khương Nặc liếc nhìn Uông Tiệm Ly một chút, có khả năng đối phương cũng không nghĩ tới gặp phải đồng đội heo, trực tiếp bán đứng gã ta, nhanh chóng lui về sau hai bước.

“Nhanh mở cửa đi!” Mấy người phụ nữ cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc, đập cửa chống trộm rầm rầm: “Nếu không mở cửa, đừng trách chúng tôi phá ra.”

“Đập thoải mái.” Khương Nặc nói: “Có thể đập hỏng được coi như các người có bản lĩnh.”

Vương Cường thấy thế, từ phía sau chen lên, sắc mặt có hơi không tốt: “Không đập được cửa, tôi có thể đập tường, cô cho rằng thật sự không có cách nào bắt được cô à? Bây giờ cô mở cửa, tôi còn có thể tha cho cô, nếu không, hai mẹ con cô đều c.h.ế.t chắc.”

“Anh Cường, anh đừng kích động, để em nói chuyện với cô ấy.” Uông Tiệm Ly đi lên phía trước.

Thật ra gã ta không muốn lộ diện, muốn để Vương Cường đấu với Khương Nặc, nhưng đúng lúc thu thập lòng người, đổ dầu vào lửa cũng cần thiết, dù sao sau này vị trí trưởng toà nhà cũng là của gã ta.”

Hơn nữa có nhiều người tăng thanh thế như vậy, gã ta cũng không quá sợ hãi Khương Nặc.

“Tôi biết tầng 36 của cô chất đầy vật tư, cô có nhiều đồ ăn như vậy, chia một ít cho mọi người thì sao chứ? Trơ mắt nhìn người khác chịu đói, bản thân lại ăn uống thả cửa, sao cô làm được chuyện đó chứ? Đợi mưa to ngừng, tất cả mọi người vẫn là hàng xóm, khuyên cô đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình.”

“Còn gì nữa không?” Khương Nặc lạnh giọng.

Uông Tiệm Ly tiếp tục nói: “... Còn có, tôi nể tình trước kia mới luôn giúp cô khuyên mọi người nói chuyện trao đổi đàng hoàng, nhưng bây giờ mọi người đều bị dồn đến đường cùng, nếu như cô vẫn ích kỷ ăn một mình, lạnh lùng nhìn mọi người c.h.ế.t đói, tôi cũng không dám hứa chắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Nói xong rồi hả?” Khương Nặc nói: “Được, các người chờ một chút.”

Nói xong, cô quay người vào nhà.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, không biết cô muốn làm gì.

“Tiểu Uông, vẫn là cậu giỏi!” Lưu Thục Cầm đột nhiên vui mừng: “Có phải cô ta đi lấy chìa khoá mở cửa hay không?”

Uông Tiệm Ly khẽ nhíu mày, biết không có khả năng đơn giản như vậy, nhưng những người khác lại bị lời của Lưu Thục Cầm kéo lệch đi, đều đắc ý.

“Tôi còn tưởng rằng cô ta khó trị thế nào, kết quả mấy câu đã mềm nhũn.”

“Tiểu Uông dáng dấp đẹp trai, mấy cô gái sao có thể chịu nổi?”

“Cũng coi như thức thời...”

Giữa lúc ồn ào láo nháo, Khương Nặc quay về, cầm trong tay một cây cung, mũi tên cũng đã cài trên cung, ống tên vác sau lưng.

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về phía Uông Tiệm Ly: “Lưu Thục Cầm nói, là anh nói nhà tôi có đồ ăn, đúng không?”

Biểu cảm của Uông Tiệm Ly trong nháy mắt cứng đờ, trong lòng thầm kêu to không ổn, giơ tay túm lấy Lưu Thục Cầm, muốn dùng bà ta ngăn ở phía trước.

Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Vút-----

Tiếng xé gió vang lên, một mũi tên lông vũ xuyên qua khe hở của hàng rào cửa chống trộm, xuyên qua bả vai của Uông Tiệm Ly.

“A-----” Lưu Thục Cầm bị doạ hét lên, điên cuồng lui về sau, bị doạ đến mức đ.ấ.m mạnh vào người Uông Tiệm Ly: “Cậu thả tôi ra! Muốn c.h.ế.t à! Buông ra đi!”

Uông Tiệm Ly chỉ cảm thấy trên vai đau đớn vô cùng, lại bị Lưu Thục Cầm đập cho mấy lần, đau đến mức gã ta muốn g.i.ế.c người.

Vừa định quay người, Khương Nặc nhanh chóng b.ắ.n thêm một mũi tên nữa, lần này trực tiếp trúng bắp chân của gã ta.

Uông Tiệm Ly kêu thảm thiết lăn xuống dưới cầu thang, nặng nề ngã xuống bậc nghỉ ở góc cầu thang.

“Tiện nhân, cô....”

Vút-----

Mũi tên thứ ba b.ắ.n ra, lần này không b.ắ.n trúng, chỉ sượt qua lỗ tai của Uông Tiệm Ly, lại trực tiếp bay đi một miếng thịt lớn ở thắt lưng, m.á.u tươi điên cuồng tuôn ra.

TBC

Uông Tiệm Ly kêu thảm ngã trên mặt đất, nhưng vừa ngã, mũi tên trên vai lại càng cắm sâu vào trong, đau đến mức gã ta đã hôn mê.

Tất cả xảy ra quá nhanh, không ai ngờ tới Khương Nặc sẽ trực tiếp ra tay đả thương người khác, ngay cả Vương Cường cũng bối rối một chút.

Tiếng thét chói tai bắt đầu vang vọng quanh quẩn.

“Trời ạ! Giết người rồi!”

“Tầng 35 g.i.ế.c người rồi! Cứu mạng!”

“Đây là phạm pháp! Cô có phải kẻ điên hay không? Ra tay trước mặt nhiều người như vậy, cô xong rồi!”

Trong lòng Vương Cường hồi hộp, lúc này anh ta là trưởng toà nhà nhất định phải đứng ra, nếu không sẽ mất uy tín, về sau làm sao trấn áp được những người này?

Nhưng lúc này, anh ta nhìn thấy Khương Nặc lại lắp một mũi tên nữa lên cây cung, đồng thời chuyển hướng, nhắm về phía anh ta.

Loading...