Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:43
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đại Giang vội la lên: “Không phải như vậy, tôi đúng là đến phòng điện để sửa, đi đi về về mấy chuyến chính là về nhà tìm công cụ, nhưng chìm thành như thế, thực sự không sửa được nữa mới từ bỏ. Tôi dỡ linh kiện xuống, cũng là muốn giữ lại về sau ngộ nhỡ có lúc dùng, bị ngâm nước như thế thì hỏng mất...”

“Lời dễ nghe ai mà không biết nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì chỉ có anh là rõ nhất.”

TBC

Vương Cường âm dương quái khí, hai mắt nhìn chằm chằm anh ta và con gái: “Lời nhảm nhí thì không cần nói nữa, có đi hay là không, anh tỏ thái độ đi.”

“Được, tôi đồng ý với anh...” Ngô Đại Giang cắn răng nói: “Nhưng tôi chỉ phụ trách mở cửa, những chuyện khác tôi mặc kệ.”

“Cũng không cần anh quan tâm.” Vương Cường thấy Ngô Đại Giang cuối cùng đã đồng ý, hài lòng đứng lên, lúc đi tới cửa lại dặn dò: “Tôi cho anh một ngày, chuẩn bị cho tốt lửa gì đó của anh, chín giờ sáng ngày kia, đúng giờ tập hợp ở cầu thang tầng 35.”

Nói xong Vương Cường nghênh ngang rời đi.

“Cha.” Con gái sợ hãi kéo tay Ngô Đại Giang: “Chú ta không phải người tốt, cha đừng qua lại với chú ta có được hay không?”

Ngô Đại Giang đau lòng xoa đầu con gái, anh ta cũng không muốn đi.

Trong lòng anh ta hiểu rõ, nối giáo cho giặc, cuối cùng sẽ chỉ tự chịu quả báo.

Tầng 36 có lẽ là có thể quản thúc Vương Cường, mặc kệ xuất phát từ suy nghĩ lý trí hay là xuất phát từ đạo đức cơ bản, anh ta cũng không thể giúp Vương Cường.

Sau khi dỗ con gái ngủ, Ngô Đại Giang một mình ngồi suy nghĩ trong phòng khách rất lâu, cuối cùng đã ra quyết định trong lòng.

Anh ta quả quyết đứng dậy, đầu tiên tắt đèn phòng khách, lặng lẽ mở cửa, xác định bên ngoài không có ai, nhanh chóng đi vào cầu thang đi lên tầng 35.

*

Hai ngày nay Khương Nặc ngoại trừ trồng rau thì chính là huấn luyện, thỉnh thoảng cũng phải huấn luyện cho A Muội một chút, suối nước giả tưởng trong không gian cũng không phải cho ăn phí công, ngộ nhỡ tiến hoá nó đến vô cùng lợi hại, cô còn có thể dựa vào A Muội kéo cô bay thì sao?

Nhưng kế hoạch này dừng lại ở bước đầu tiên.

Hơn nữa cô cực kỳ nghi ngờ là A Muội đang giả ngu, nếu không vì sao vừa nhắc tới đồ ăn, cái gì nó cũng nghe hiểu được, ngậm bát chạy nhanh chóng, còn lăn qua lăn lại làm nũng.

Nhưng bảo nó làm chút huấn luyện, nó lại đột nhiên mờ mịt, lời nói cũng nghe không rõ, khai thông cũng vô hiệu, sẽ chỉ nghiêng đầu ý đồ lừa dối qua cửa ải.

Đây là sự lựa chọn thứ hai à? Phải không?

Nhìn A Muội dùng tư thế bại liệt tựa ở trên bậc thang, Khương Nặc lắc đầu, chỉ có thể tạm thời buông xuống kế hoạch huấn luyện chó này.

Được rồi, cứ để nó bại liệt đi.

Khương Nặc tắm rửa một cái, lúc này đã hơn hai giờ, mẹ đã ngủ từ lâu, nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, nên đã lấy từ trong không gian ra một phần tôm hùm chua cay, một bình nước lạnh vui vẻ, chuẩn bị lát nữa ăn khuya.

Nhưng theo thói quen, mỗi ngày trước khi ngủ cô đều sẽ tới tầng 35 nhìn xem màn cửa đã được kéo hay chưa, ngoài cửa có động tĩnh gì hay không, vân vân.

Cũng thật khéo, vừa đi đến cửa, đã nghe thấy cửa sắt ở đầu bậc thang truyền đến những tiếng động rất nhỏ.

Giống như là có gì đó đang cào trên lưới sắt ở cửa.

Khương Nặc nhướng mày, nghĩ thầm chẳng lẽ có người đang cạy cửa?

Cô sải bước đi tới, dùng đèn pin chiếu chuẩn vào bóng dáng ngoài cửa: “Ai đó?”

“Suỵt... Nhỏ giọng một chút.... Nhỏ giọng một chút.... Cô Khương, là tôi.”

Khương Nặc không biết giọng nói này, nhưng đèn pin chiếu sáng tới, rất nhanh cô đã nhìn ra đối phương là Ngô Đại Giang.

“Anh đang làm gì?”

Một con d.a.o găm yên lặng không một tiếng động rơi vào tay Khương Nặc, đồng thời cô cảnh giác lui về phía sau môt bước.

“Tôi đang gõ cửa.” Ngô Đại Giang thấp giọng nói: “Tôi sợ bị người khác phát hiện ra, không dám lớn tiếng gõ cửa, chỉ có thể làm ra một vài tiếng động nhỏ, cô nghe thấy à... tôi đã trốn ở đây sắp một tiếng rồi.”

Khương Nặc ồ lên một tiếng: “Tìm tôi có việc à?”

“Chín giờ sáng ngày kia, Vương Cường muốn dẫn người tới xông vào nhà cô, anh ta bắt tôi phải phá được hai cánh cửa nhà cô ra, lục soát tất cả vật tư nhà cô, cô nhanh nghĩ cách đi.”

Khương Nặc không hề kinh ngạc chút nào, cô đã sớm biết sẽ có ngày này.

Nhưng...

“Anh có thể mở được mấy cánh cửa này?” Cô nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-62.html.]

Ngô Đại Giang nhẹ giọng thở dài: “Nói thật, nhất định phải mở thì có cách, trong nhà tôi có một máy cắt kim loại cỡ nhỏ, cũng có s.ú.n.g phun, nhiên liệu đủ để mở hai cánh cửa.”

“Anh cho rằng nhà tôi chỉ có hai cánh cửa ở đầu bậc thang à? Cửa nhà tôi không có sao?”

“Đập tường, phá cửa, quấy rối... bọn họ đã để mắt tới cô, chắc chắn cách gì cũng sẽ dùng. Vương Cường dùng con gái để uy h.i.ế.p tôi, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Khương Nặc cắt ngang anh ta: “Vậy anh nói cho tôi biết những điều này là vì cái gì?”

“Tôi không muốn nối giáo cho giặc, để mặc Vương Cường hống hách làm bừa ở toà nhà này, cướp bóc hết nhà này đến nhà khác... Hiện tại chúng ta không có cách nào liên hệ với bên ngoài, một khi Vương Cường này trở thành người thống trị trong toà nhà, thì chính là ác mộng của mọi người.” Ngô Đại Giang nói ra: “Hơn nữa, dựa vào lương tâm, tôi cũng không làm được chuyện này.”

Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Ừm, không tệ.”

Ngô Đại Giang bối rối: “Cái gì không tệ?”

“Tôi chấp nhận suy nghĩ lý trí thiện lương, chán ghét thánh mẫu Thánh phụ không có não, anh hiểu ý tôi chứ?” Khương Nặc khẽ nhướng mày, trong bóng tối đôi mắt cô lại có vẻ sáng ngời.

Ngô Đại Giang bị câu nói này làm cho chấn động, mất nửa ngày, mới hiểu được cô muốn nói gì.

Anh ta đã ba bốn mươi tuổi rồi, một người đàn ông, lại cảm thấy nhìn không thấu trước mặt một cô gái, anh ta còn tưởng rằng một cô gái nghe thấy tin tức này sẽ rất sợ, nhưng cô Khương hình như lại quá bình tĩnh.

Ngô Đại Giang ho khan một tiếng, gãi đầu một cái.

“Tôi đề nghị cô giấu đồ đi trước, bọn họ không lục ra được thứ gì, cũng sẽ không có chuyện gì. Hai người ở tầng cao nhất, cho nên đồ có thể bỏ vào trong ống giấu dưới nước, chỉ cần đến mái nhà là được. Hoặc là tìm dây thừng treo ở bên ngoài từ trên mái nhà, bọn họ cũng không nhất định có thể biết.”

Ngô Đại Giang nói xong lại bổ sung: “Nhưng nếu cô muốn chống lại Vương Cường, thời gian kéo dài mấy ngày, tôi sẽ nói cho Vương Cường nhiên liệu của tôi chỉ đủ để mở một cánh cửa.”

Mượn ánh sáng của đèn pin, Khương Nặc quan sát Ngô Đại Giang tỉ mỉ, thấy dáng vẻ anh ta không giống nói dối, lập tức hỏi: “Vì sao Vương Cường đột nhiên để mắt tới tôi? Rốt cuộc hôm nay ở trong toà nhà đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại cẩn thận cho tôi?”

Ngô Đại Giang nói lại toàn bộ sự việc mà mình biết cho Khương Nặc.

“Những ngày này người trong toà nhà luôn suy đoán rằng tầng 6 có rất nhiều đồ ăn, hôm nay cuối cùng Vương Cường đã dẫn người đến cướp tầng 6, ba người đàn ông của tầng 6 đều ăn đòn, bạn trai của cô Đàm đột nhiên bày tỏ với Vương Cường, muốn giao dịch với Vương Cường, gã ta muốn gia nhập ban quản lý toà nhà, đồng thời nói cho Vương Cường một bí mật, chính là tầng 35 các cô có rất nhiều vật tư.”

Khương Nặc cười lạnh một tiếng.

Cũng quả thật là chuyện mà Uông Tiệm Ly làm ra.

“Được, tôi biết rồi, ngày kia lúc bọn họ đến, anh đừng đứng quá gần ở phía trước.”

“Cô... cô chuẩn bị làm cái gì?” Ngô Đại Giang đột nhiên có chút lo lắng: “Vậy... đến lúc đó tôi phải làm sao?”

“Chuyện này anh không cần để ý.” Khương Nặc từ tốn nói.

Ngô Đại Giang nhẹ gật đầu, thấy Khương Nặc bình tĩnh như vậy, chắc chắn cô có tính toán của mình, không cần nhiều lời nữa.

Đang định lặng lẽ rời đi, Khương Nặc bất chợt gọi anh ta lại.

“Anh chờ một chút.”

Khương Nặc nói xong, rời đi trước một lúc, chờ lúc cô trở lại, trong tay xách theo một túi nilong nhỏ, bên trong có 4 quả trứng gà.

Cách tấm lưới sắt, cô đưa túi trứng gà ra ngoài.

Bốn phía đen sì, đèn pin cũng tắt, ban đầu Ngô Đại Giang không nhìn rõ đây là gì, nhận lấy mới phát hiện là trứng gà, sờ số lượng, tim anh ta đập nhanh chóng.

Lần trước đồ ăn vớt được ở siêu thị, mặc dù đã bị Vương Cường cướp đi một ít, nhưng anh ta cũng có cách giấu diếm, cố gắng hết sức không để đứa nhỏ bị đói.

Nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng chắc bụng, trứng gà tươi mới giàu protein như này, đối với một đứa trẻ 9 tuổi quan trọng cỡ nào, Ngô Đại Giang nhất thời tiến thoái lưỡng nan, rất muốn nhận, lại cũng không biết có nên nhận hay không?

“Tôi... tôi báo tin cho cô, cũng không phải là vì đồ ăn.” Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói.

“Cất đi, coi như đã trả xong tiền báo tin.” Khương Nặc nói: “Về sau trong toà nhà có động tĩnh gì, anh cũng tới nói cho tôi biết, nhưng cũng không cần ngồi ở đây cào cửa, anh viết tin lên tờ giấy, nhét vào khe cửa nhà chúng tôi, tôi sẽ đến xem. Nếu như tôi cảm thấy tin tức anh cung cấp có ích, sẽ cho anh chút thù lao.”

Khương Nặc vừa vặn cần tai mắt, Ngô Đại Giang đưa tới cửa, cũng có thể thử một lần.

“Nếu như anh thấy trên cửa nhà tôi dán tờ giấy nhỏ màu hồng thì hai giờ sáng đêm hôm đó đến nơi này lấy thù lao, hiểu chưa?”

Nói đến mức này, Ngô Đại Giang cũng không do dự nữa, nhét trứng gà vào trong túi áo.

“Vậy tự cô cẩn thận nhé.”

Khương Nặc đóng cửa, trong lòng cân nhắc một phen, chuẩn bị mấy vũ khí, thử tay một chút.

Sau đó thì đi ngủ.

Loading...