Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:21
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rầm rầm rầm ——

Rầm rầm rầm ——

Lý Mộng đang nghỉ ngơi một mình trong phòng ngủ thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa. Cô ấy nhíu mày, vội vàng khoác thêm áo ra ngoài xem.

“Con mẹ nó là ai đấy?”

Trương Thành ở phòng khách lớn tiếng hỏi.

“Tầng 6! Mở cửa!”

“Chúng tôi là ban quản lý tòa nhà! Mở cửa!”

“Còn tới nữa? Mấy người có chịu thôi đi không hả?” Trương Thành dần mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã không còn gì để ăn nữa rồi, mấy người đừng tới nữa!”

Lúc này tất cả mọi người đều tới phòng khách, Đàm Linh thoạt nhìn có chút sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Uông Tiệm Ly.

“Mau mở cửa! Nhanh lên!”

“Đã cho mặt mũi rồi đừng có không biết xấu hổ!” Người bên ngoài vẫn còn đang la hét.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay.” Uông Tiệm Ly hỏi Trương Thành: “Cậu từng quen với người của ban quản lý, tình huống của bọn họ như thế nào?”

Trương Thành bĩu môi đáp: “Vương Cường là kẻ cầm đầu, người này có chút thủ đoạn, hiện tại những người khác đều nghe lời anh ta.”

Lưu Văn Nghĩa mới vừa tỉnh ngủ, vẫn chưa mặc áo, mặc quần cộc để trần thân trên ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Đã cho hai lần rồi còn chưa hài lòng, mặc kệ bọn họ!”

Uông Tiệm Ly suy nghĩ rồi nói: “Nhưng nếu bọn họ cứ gõ cửa mãi thì sao? Nếu một hai nhất định phải xông vào thì ba người chúng ta không thể ngăn được.”

Nghe anh ta nói như vậy, Đàm Linh càng sợ hãi hơn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Em ghét gã Vương Cường đó, em không muốn nhìn thấy anh ta.”

“Đừng sợ, đã có anh đây rồi.” Uông Tiệm Ly nhẹ giọng an ủi.

“Đúng vậy, chị dâu đừng lo lắng.” Đám người Lưu Văn Nghĩa nói theo: “Đã có ba người chúng tôi ở đây rồi thì sao có thể để chị bị người ta tùy tiện bắt nạt được? Cùng lắm thì đánh một trận, bọn họ cũng không dám làm gì.”

Người bên ngoài vẫn đang không ngừng gõ cửa, Uông Tiệm Ly đưa mắt nhìn hai người kia, ba người đứng chung một chỗ, chuẩn bị đối phó với người bên ngoài.

Đàm Linh thấy Uông Tiệm Ly đáng tin như vậy thì trong lòng cũng dần thả lỏng, cô ta bước đến bên cạnh Tiểu Mộng, nhỏ giọng nói: “Cậu xem đi, nếu như không có bọn họ thì hai người chúng ta sao có thể ứng phó được?”

Lý Mộng nhìn cô ta với vẻ mặt không biểu cảm: “Nếu không có bọn họ, tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.”

Đàm Linh nghe xong lắc đầu, cảm thấy cô ấy vẫn chưa buông bỏ thành kiến với Uông Tiệm Ly, lại không muốn ầm ĩ với bạn thân, không tránh được có chút phiền muộn.

Lúc này Trương Thành đi tới cạnh cửa, hét lớn: “Đập cái con mẹ mày! Đứa nào dám đập thêm lần nữa, ông đây sẽ ra ngoài g.i.ế.c c.h.ế.t đứa đó!”

Rầm rầm ——!

Không người nào đáp lại anh ta, nhưng tiếng đập cửa lại càng lớn hơn.

Trương Thành cảm thấy mất mặt, quay đầu lấy một con d.a.o phay từ trong bếp, Lưu Văn Nghĩa cũng xách một cái ghế đi theo.

Đàm Linh thấy dáng vẻ này của hai người này thì sợ đến mặt mũi trắng bệch.

“Không sao đâu.” Uông Tiệm Ly nhỏ giọng an ủi: “Ngang tàng sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ không muốn sống. Đừng thấy bình thường hai người bọn họ dễ nói chuyện mà lầm, nếu thật sự hung ác lên, đối phương không có hơn mười người thì không thể tới gần bọn họ được.”

Trong lúc nói chuyện, Trương Thành đã mở cửa, hung dữ quát đám người bên ngoài: “Mẹ nó, ai...”

Bụp ——

Nhưng một câu còn chưa nói xong đã bị một bàn chân to trực tiếp đạp vào bụng, ngã nhào xuống đất cùng với Lưu Văn Nghĩa.

Ngay sau đó Vương Cường đứng đầu sóng ngọn gió trưng gương mặt đen sì ra, dẫn người vọt vào.

Trong tay bọn họ đều cầm d.a.o phay, ống thép, d.a.o dưa hấu. Sau khi đi vào không nói lời nào, lập tức đánh Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa một trận.

“Ngang ngược với tao à?” Vương Cường tát một cái lên mặt Trương Thành: “Mày nói muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tao à?”

Hai người Trương Thành vừa rồi còn rất hung dữ, bây giờ bị đánh cho quỳ rạp dưới đất không ngừng cầu xin tha thứ: “Đại ca đừng đánh nữa! Đại ca, em sai rồi...”

Mãi đến khi đánh hai người mặt đầy m.á.u thì đám người Vương Cường mới ngừng tay lại.

Thấy bọn họ không phản kháng nữa, đám người bắt đầu đánh giá xung quanh căn hộ và phát hiện không ít đồ ăn, lại vọt thẳng vào trong phòng lục soát. Rất nhanh sau đó đã tìm được những bao lớn vật tư, người nào người nấy đều mừng rỡ như điên.

Quả nhiên tầng 6 có rất nhiều vật tư!

Mì ăn liền, cơm tự sôi, lẩu tự sôi, bún ốc, chân giò hun khói, thịt hộp, lạp xưởng đỏ cỡ lớn.

Bánh mì, bánh ngọt, bánh bích quy, bánh trứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-59.html.]

Ba thùng nước khoáng, một thùng trà xanh.

Còn có gạo, bột mì, muối...

Nhiều đồ ăn như vậy, mấy người bọn họ có khư khư giữ lại cũng ăn không hết, may mà xông vào, bằng không mình thì c.h.ế.t đói ở nhà, người ta lại ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Nhìn thấy mọi thứ bị kéo đi hết, nhà cửa bừa bộn, Đàm Linh khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, nhưng cô ta sợ đám người Vương Cường nên chỉ dám che miệng khóc không thành tiếng.

Hết rồi, tất cả đều hết rồi.

Có còn vương pháp nữa hay không? Cô ta tự hỏi không đắc tội với bất kỳ người nào, đi vớt vật tư ra sức nhiều nhất nhưng lại nhận ít nhất cũng chẳng hó hé tiếng nào, cô ta chỉ muốn trốn ở nhà với người mình yêu cũng không được sao?

Sau này phải làm sao đây...

Mà Lý Mộng lại lạnh lùng chứng kiến tất cả, đứng trong góc không nhúc nhích, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.

Hoàn cảnh mạnh hơn người.

Uông Tiệm Ly thấy hai tên phế vật hoàn toàn vô dụng, đối phương lại người đông thế mạnh, ra tay tàn nhẫn, sắc mặt cũng thay đổi. Anh ta đi tới trước mặt Vương Cường: “Anh Cường, chúng ta có chuyện gì từ từ nói.”

Vương Cường cười nhìn anh ta, ngồi xuống ghế salon bắt chéo chân: “Bây giờ mày đã biết có chuyện gì từ từ nói rồi sao? Lúc đầu thức thời như vậy không tốt sao?”

Uông Tiệm Ly cắn răng nói: “Anh Cường, nếu anh đã tự mình đi một chuyến, chúng ta cũng không nói bóng nói gió làm gì, tầng 6 chúng tôi chỉ có một ít thức ăn, dù có giao ra hết cũng không đủ cho người của cả tòa nhà ăn trong mấy ngày...”

“Đây không phải chuyện mày nên quản.” Vương Cường ngắt lời anh ta.

Uông Tiệm Ly nắm chặt tay, nhìn hai người bạn bị đánh đến không đứng dậy nổi, trong lòng hiểu rằng phản kháng là vô dụng.

Cả tòa nhà này cũng không có ai đánh thắng được Vương Cường.

Không... Đợi đã.

Uông Tiệm Ly bỗng nhớ đến người phụ nữ điên Khương Nặc kia, trong lòng nảy sinh một kế sách ác độc.

“Anh Cường, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Vương Cường không nhịn được nhìn về phía anh ta: “Mày còn cái rắm gì mà muốn thương lượng với tao? Lầu 6 của mấy người chọc nhiều người tức giận, tao cũng vì mọi người mà ra mặt.”

Uông Tiệm Ly nở nụ cười: “Anh Cường, anh nói rất đúng, là chúng tôi không đúng. Tất cả mọi người đều đang đói bụng, sao chúng tôi có thể đóng cửa ăn một mình? Ban quản lý muốn vật tư tầng 6 thì cứ lấy hết, nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

Vương Cường: “Điều kiện gì?”

TBC

“Nếu chúng tôi đã ở đây, vậy cũng là một phần tử của tòa nhà này. Chúng tôi lại bỏ ra nhiều vật tư như vậy, có phải chúng tôi cũng có tư cách gia nhập ban quản lý hay không?” Uông Tiệm Ly nói.

Vương Cường nghe vậy bật cười, giơ tay cho Uông Tiệm Ly một cái tát.

“Đánh không lại thì xin gia nhập, thằng nhãi mày còn rất thú vị đấy. Nhưng mà ngại quá, ông đây không thích bàn điều kiện!”

Uông Tiệm Ly bị một cú tát này của anh ta đánh cho đầu óc mơ hồ, trong mắt xẹt qua tức giận và tàn nhẫn, nhưng rất nhanh đã đè xuống.

Anh ta đứng bất động ở đấy, dường như bị tát một cái cũng không tức giận.

“Anh Cường, tôi vẫn là nói câu đó. Chút thức ăn ấy không đủ cho người của cả toà nhà ăn trong vài ngày, nhưng tôi biết có một chỗ tích trữ rất nhiều vật tư, nhiều gấp mấy lần tầng của chúng tôi. Nếu anh để tôi gia nhập ban quản lý tòa nhà, trở thành cán sự của ban quản lý, để tôi theo anh Cường cùng nhau lăn lộn, tôi sẽ nói cho anh biết phải đi lấy thế nào.”

Nói xong, Uông Tiệm Ly làm ra vẻ cắn răng: “Nếu anh Cường không đồng ý, vậy là không cho chúng tôi đường sống. Chúng tôi chỉ có thể ngậm chặt miệng, tiện nghi cho người khác.”

Sau khi nghe thấy lời này, không chỉ Vương Cường mà ngay cả người anh ta mang đến cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

“Nhiều hơn của mày mấy lần? Ở đâu?”

“Thật hay giả đấy?”

Uông Tiệm Ly thấy bọn họ mắc câu, vẻ mặt chân thành nói: “Đương nhiên là thật, nếu tôi nói dối, chẳng lẽ anh Cường có thể bỏ qua cho tôi sao?”

Vương Cường suy nghĩ một chút, đưa tay vỗ lên vai Uông Tiệm Ly.

“Thằng nhãi mày thức thời đấy. Tao thấy trong cả tòa nhà này cũng chỉ mày là có chút đầu óc, không phải chỉ là làm cán sự ban quản lý thôi sao. Mày lập công cho tòa nhà chúng ta, đương nhiên mày là một thành viên trong đó.”

Uông Tiệm Ly cười, giọng điệu dễ nói chuyện nói: “Vậy cảm ơn anh Cường, sau này tôi sẽ ra sức giúp đỡ anh, giúp mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Vương Cường: “Được rồi, việc này đã quyết định, vậy mày nói đi, còn chỗ nào có đồ ăn nữa?”

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều tập trung ánh mắt trên người Uông Tiệm Ly.

Trong tòa nhà này còn có một nơi nhiều vật tư hơn? Ở đâu?

Tất cả muốn chờ xem anh ta có thể nói ra cái gì.

Chỉ có Lý Mộng hơi biến sắc, dường như đoán được anh ta đang ấp ủ tâm tư gì, không kìm được mím chặt môi, im lặng nhìn anh ta.

Uông Tiệm Ly khẽ mỉm cười, duỗi một ngón tay ra chỉ lên phía trên: “Vậy thì tôi nói cho anh biết, là ở tầng 36.”

Loading...