Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:04
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc rời giường duỗi lưng một cái, lấy bình ắc quy từ trong không gian ra, đang chuẩn bị nối dây cắm vào ổ điện, lại nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Vu Nhược Hoa cảnh giác hơn so với cô, nghe thấy tiếng lập tức đi đến đầu bậc thang.

Khương Nặc ngăn bà lại, chú ý nghe ngóng động tĩnh, sau đó mở cửa ra, cách tấm lưới sắt ngoài cửa, cô nhìn thấy Đàm Linh đứng ở bên ngoài một mình.

“Cô tìm tôi?” Khương Nặc nhìn cô ta.

Đàm Linh khẽ gật đầu, cô ta có vẻ hơi tâm sự, nhưng sau khi do dự, vẫn cố gắng lấy hết dũng khí để nói: “Khương Nặc, tôi có chuyện tìm cô thương lượng.”

“Chuyện gì?”

“Tối hôm qua tôi nhận được điện thoại của Uông Tiệm Ly, cũng may lúc ấy điện thoại di động của tôi còn lại một chút pin, nếu không thì đã bỏ lỡ rồi.” Cô ta vỗ n.g.ự.c một cái, như thể sợ hãi.

Uông Tiệm Ly.

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Khương Nặc lại đen đi mấy phần: “Gã ta tìm cô?”

“Ừm. Anh ấy nói tình hình bên kia rất tệ, chủ yếu là không có đồ ăn, sắp chịu không nổi nữa, tôi định để anh ấy đến chỗ của tôi, trong nhà tôi còn có không ít đồ ăn.” Giọng điệu của Đàm Linh có chút lo lắng, trên mặt lại lộ ra một sự mê luyến: “Tôi nhớ quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, hiện tại anh ấy gặp khó khăn, chúng ta cùng đi đón anh ấy đi.”

Khương Nặc cười lạnh một tiếng: “Cô muốn tìm đường chết, tự đi c.h.ế.t một mình đi, đừng c.h.ế.t ở cửa nhà tôi.”

Nghe thấy câu này, Đàm Linh trực tiếp trợn tròn mắt, cô ta không thể tin nổi nhìn Khương Nặc, rất lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.

“Cô nói chuyện làm sao khó nghe như vậy? Cái gì mà c.h.ế.t hay không?” Cô ta vừa tức vừa sốt ruột, cảm thấy rất không thể hiểu nổi: “Tiệm Ly cách chỗ này cũng không xa, chúng ta đi mượn thuyền nhỏ của anh Ngô, bảo anh Ngô dẫn theo chúng ta, cũng sẽ không có nguy hiểm gì, rất nhanh sẽ có thể đón được anh ấy.”

“Người ta dựa vào cái gì phải giúp cô?”

“Cũng không phải làm không công, tôi nói dùng đồ ăn để đổi, anh ta lập tức đồng ý.”

Khương Nặc hơi nhíu mày: “Có phải là cô đã kể khắp nơi về chuyện mà bạn cùng phòng của cô tích trữ được rất nhiều đồ ăn không?”

“Không, tôi cũng không ngốc, lúc gửi lên vòng bạn bè, tôi chỉ chụp một phần rất nhỏ, phần lớn đồ vật căn bản không chụp vào.” Đàm Linh để chứng minh bản thân không ngốc, bắt đầu giải thích với cô: “Bạn cùng phòng của tôi ngốc lắm, hồi trước cứ tin vào tin tức trên Internet nói cái gì mà tận thế, mỗi ngày cô ấy đều mua đồ khắp nơi, mua hết cả tiền tiết kiệm, hiện tại nhà chúng tôi đồ ăn chất đống rất nhiều, cũng chia cho anh Ngô một ít, có đón thêm Tiệm Ly đến cũng không thành vấn đề.”

Khương Nặc hoàn toàn bó tay với cô ta.

Nói thật, Đàm Linh thật sự là gặp được một người bạn cùng phòng thần tiên, tận thế vừa mới bắt đầu, có người bạn cùng phòng như này là vận khí của cô ta, lại cứ nhất định phải đánh nát quân bài tốt trong tay.

Nhìn dáng vẻ cô ta một lòng nhào vào bên cạnh Uông Tiệm Ly, Khương Nặc cảm thấy đã ngu xuẩn, lại rất bực bội, giống như nhìn thấy bản thân mình đã từng ngu ngốc, nhịn không được vẫn khuyên một câu cuối cùng.

“Bạn cùng phòng của cô vô tội, cô tìm đường c.h.ế.t cũng đừng liên lụy đến người ta, khuyên cô đừng đi.”

TBC

Đàm Linh nghe vậy đơn giản tức điên, tức giận nhìn cô, cũng lập tức cao giọng nói.

“Tôi nhịn cô rất lâu rồi nhé, Khương Nặc! Cô cứ âm dương quái khí như thế, như thể ai nợ cô vậy, ai mà không biết trong lòng cô nghĩ gì? Không phải cũng là bởi vì anh ấy gọi điện thoại cho tôi, chứ không phải cho cô sao? Anh ấy thích ai là lựa chọn của anh ấy, cô thích anh ấy cô cũng có thể đi tranh thủ!”

Ánh mắt Khương Nặc giống như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ: “Con mắt nào của cô nhìn ra tôi thích gã ta?”

“Chẳng lẽ không phải?” Đàm Linh vừa tức vừa sốt ruột: “Không phải vậy thì vì sao cô cứ luôn luôn âm dương quái khí nhằm vào tôi? Hôm qua tôi mò đồ cô kiếm lợi, tôi bị đám Vương Cường bắt nạt, cô lại thờ ơ lạnh nhạt!”

Khương Nặc cảm thấy buồn cười: “Bản thân cô cũng không dám nói một tiếng phản đối, lại trách người bên ngoài không giúp cô?”

Đàm Linh hơi đỏ mặt: “Cô không cần che giấu, tôi biết cô có tâm tư gì, nhưng Tiệm Ly là đàn anh ở trường đại học của tôi, chúng tôi quen biết rất lâu rồi, có lẽ trong công ty, anh ấy thấy cô là người mới nên chiếu cố cô nhiều hơn, đây là bởi vì tốt bụng, trong lòng cô hiểu lầm anh ấy có ý với cô, là vấn đề của cô! Không nên trách người khác.” Cô ta càng nói càng nghiêm túc, càng nói càng hăng, ngẩng đầu hiên ngang nói: “Giữa phụ nữ với nhau cần gì cạnh tranh, cho dù cô hiểu lầm anh ấy, cũng nên hướng về phía anh ấy, không nên hận trên người tôi!”

“Nói xong chưa?” Khương Nặc mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Nói xong rồi cô có thể đi.”

Lúc yêu đương mù quáng, thật sự là người khác nói cái gì cũng nghe không vào.

Khương Nặc lười tiếp tục nghe cô ta thao thao bất tuyệt, trực tiếp đóng cửa.

Đàm Linh ngơ ngác nhìn cửa đóng lại rầm một tiếng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, tức giận dậm chân, xoay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-51.html.]

Buổi chiều, mưa rơi hơi ít đi một chút, Khương Nặc từ cửa sổ nhìn thấy Ngô Đại Giang chèo chiếc thuyền nhỏ của anh ta, dẫn theo Đàm Linh rời khỏi tiểu khu.

Thuyền nhỏ ở trong dòng nước chảy xiết xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như một chiếc lá cây gặp sao hay vậy trôi trong nước.

Chiếc thuyền nhỏ này sau đó không lâu sẽ đem đưa Uông Tiệm Ly tới.

Cũng tốt, tránh cho về sau mất công đi tìm gã ta.

Nếu đã tới, vậy gã ta vĩnh viễn cũng sẽ không còn có cơ hội rời khỏi toà nhà này.

Rầm rầm ——

Rầm rầm rầm ——

Lại truyền tới tiếng đập cửa, lần này có chút gấp rút.

Đàm Linh vừa đi, lại có người tới tìm cô? Khương Nặc tự suy đoán trong lòng một phen, đại khái đã đoán được người tới là ai, thế là đi ra mở cửa.

Ngoài cửa sắt, có một nữ sinh xa lạ đang đứng.

Cô gái ấy tóc ngắn, có vẻ rất già dặn, mặc một bộ đồ thể thao, biểu hiện trên mặt lo lắng bất an.

“Xin chào...”

Khương Nặc trực tiếp cắt ngang cô ấy: “Cô là Mộng Mộng à?”

Đối phương giật mình, gật đầu: “Đúng, tôi tên Lý Mộng, là bạn cùng phòng của Đàm Linh.”

Khương Nặc không để cho cô ấy đi vào, cách cánh cửa sắt hỏi: “Tìm tôi có việc à?”

Lý Mộng khẽ cắn môi, nhìn Khương Nặc hỏi: “Tôi muốn tâm sự với cô, Uông Tiệm Ly kia là người thế nào?”

“Cô cảm thấy thế nào?” Khương Nặc không trả lời mà hỏi lại.

Lý Mộng cúi đầu xuống, tựa hồ đang sắp xếp lại suy nghĩ.

“Uông Tiệm Ly này, tôi chưa tiếp xúc nhiều, chỉ gặp hai ba lần, trong ấn tượng là một soái ca rất chói lọi, đối xử với mọi người cũng không có khuyết điểm gì.” Nói đến đây, cô ấy hơi ngừng lại một chút: “Nhưng cũng có thể là tôi nhạy cảm, tôi luôn cảm thấy anh ta vẫn luôn kéo Đàm Linh, hơi có cảm giác lợi dụng cô ấy.”

Những lời này hình như cô ấy đã nghẹn rất lâu rồi, nói một hơi:

“Điều kiện gia đình của Đàm Linh tốt, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, con người cũng ngây thơ lãng mạn... Nói trắng ra là, chính là kiểu yêu đương mù quáng. Uông Tiệm Ly đều là lúc có việc mới đến tìm cô ấy, bình thường luôn nói bản thân bận công việc, chỉ nói vài câu chào buổi sáng, chúc ngủ ngon trên Wechat, Đàm Linh gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta trả lời cũng kịp thời, tâm trạng Đàm Linh không tốt, anh ta chỉ nói mấy lời an ủi quan tâm, cứ như vậy khiến cho Đàm Linh c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt...”

Khương Nặc gật đầu.

Ừ, đây đúng là phong cách của Uông Tiệm Ly.

Nhưng những câu chúc ngủ ngon chào buổi sáng kia của gã ta, đoán chừng đều là gửi hàng loạt.

“Tình hình hiện tại, cũng không biết mưa to sẽ ngừng lúc nào, nước chưa thể rút, cũng không biết ngày mai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có hơi khó đảm bảo được cho bản thân... Tôi không có cách nào duy trì sự lạc quan giống như Đàm Linh.”

Lý Mộng có hơi sầu lo: “Nhưng Đàm Linh dù thế nào cũng nói tôi lên mạng nhiều, có hơi bị chứng vọng tưởng, hiện tại cô ấy còn muốn đón Uông Tiệm Ly tới, chúng tôi còn phải ở cùng nhau... Tôi thật sự cảm thấy rất đáng sợ.”

“Cô tìm đến tôi, chính là vì để nói với tôi những điều này?” Khương Nặc khẽ nhướng mày: “Lúc Đàm Linh muốn đi đón người cô không phản đối, bây giờ nói sợ hãi có phải đã muộn rồi hay không.”

“Đương nhiên là tôi đã phản đối, từ tối hôm qua tôi đã cãi nhau với cô ấy, vừa rồi lúc cô ấy ra ngoài lại ầm ĩ một trận, cô ấy như thể bị điên, nói cái gì cũng không nghe, còn nói... Còn nói tôi m.á.u lạnh vô tình.”

Lý Mộng đỏ mắt: “Cãi nhau đến cuối cùng cô ấy nói, phòng này là của cô ấy, tích trữ vật tư cô ấy cũng bỏ một nửa tiền, mặc dù là một mình tôi phụ trách mua sắm, nhưng cô ấy dựa vào cái gì mà không thể đi trợ giúp bạn bè một chút? Cô ấy có quyền lợi này.”

Khương Nặc không nói chuyện.

Lý Mộng không muốn vạch mặt với Đàm Linh, tìm cô nói thì có ích gì.

Loading...