Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:23:02
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc chia đồ, Lưu Thục Cầm là người tích cực nhất. Bà ta quan sát xung quanh một lượt rồi lấy thêm hai bao mì ăn liền để trước mặt mình, sau đó nói với Khương Nặc:
“Cô gái trẻ à, cháu lấy ít một chút nhé?”
Khương Nặc nhìn bà ta hỏi: “Dựa vào cái gì?”
“Trong nhà cháu chỉ có hai người là cháu và mẹ cháu, ăn cũng không hết, tranh giành với chúng tôi làm gì? Bốn người trong nhà tôi đã đói mấy ngày rồi.” Lưu Thục Cầm nói năng hùng hồn.
Khương Nặc cười lạnh: “Bà có đói bụng hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Lưu Thục Cầm bị cô làm cho giật mình, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó tức điên lên: “Hôm nay mày làm việc nhẹ nhàng nhất, ít ra sức nhất! Rốt cuộc hôm nay mày đã làm được gì chứ? Không xuống nước, nâng đồ đều là bọn tao làm, mày chỉ đứng đó cầm cái lưới vớt lên, từ đầu đến cuối quần áo chưa từng ướt, bọn tao thì sao?”
“Thật không?” Khương Nặc không vội chút nào, chậm rãi nói: “Không có tôi thì túi vật tư Vương Cường vớt được đều đã bị bà ném xuống nước rồi.”
Nhắc tới chuyện này, khí thế của Lưu Thục Cầm lập tức tụt xuống mấy phần, tiếng gào thét đã đến bên miệng cũng nuốt trở vào.
“Đã nói chia như thế nào thì chia như thế ấy, thứ nên thuộc về tôi một chút cũng không thể thiếu.” Khương Nặc nói rõ từng chữ một, bước lên hai bước cầm mì ăn liền trở về.
Sắc mặt Lưu Thục Cầm cực kỳ khó coi, bị một cô gái trẻ làm cho mất hết mặt mũi.
“Không cho thì thôi, có một số người chính là lòng dạ đen tối, thấy người khác c.h.ế.t đói cũng muốn cướp đồ ăn về để cho mốc meo...” Lưu Thục Cầm nhỏ giọng lẩm bẩm, càng nói càng hận, ánh mắt tam giác khẽ lóe lên, nhân lúc mọi người không chú ý, giả vờ thu dọn đồ đạc đi đến sau lưng Khương Nặc, đột nhiên muốn đẩy cô vào trong nước.
Nhưng động tác của Khương Nặc nhanh hơn bà ta nhiều, bà ta còn chưa đụng tới Khương Nặc, khuỷu tay Khương Nặc đã huých bà ta ngã xuống đất, chân Lưu Thục Cầm trượt một cái, rơi tõm xuống nước.
“Cứu... Cứu mạng... cứu...”
Khương Nặc thờ ơ nhìn Lưu Thục Cầm vùng vẫy trong nước.
Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Đáng tiếc là Lưu Thục Cầm biết bơi, sau khi kinh hoảng ban đầu qua đi, bà ta từ từ ổn định cơ thể, tự bám vào bức tường bên ngoài tầng ba, hét lên với mọi người: “Kéo tôi... kéo tôi một chút!”
Anh Đỗ và tầng 11 vội vàng bước tới kéo bà ta lên.
“Con khốn, tao nguyền rủa mày c.h.ế.t không nhắm mắt!” Vừa lên bờ chưa kịp lau nước trên mặt, bà ta đã bắt đầu há miệng mắng to: “Mọi người đều thấy rồi đấy, nó đẩy tôi vào trong nước, mọi người nói xem nên làm gì bây giờ?”
Mấy người anh Đỗ đều lắc đầu, không ai nói gì.
Ở cái nơi chỉ to bằng bàn tay này, mọi người cũng không phải người mù, người điếc, đương nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra.
Lưu Thục Cầm không phải phường lương thiện, cô gái tiểu Khương này cũng là người hung ác.
Nếu Lưu Thục Cầm không biết bơi thì có lẽ lúc này đã chết.
Thấy không có ai mở miệng giúp đỡ, Lưu Thục Cầm chỉ có thể tiếp tục ném ra lời đe dọa: “Mày chờ đó cho tao, chuyện này tuyệt đối không thể để yên! Tuyệt đối!”
“Mẹ kiếp bà đừng có ồn ào nữa!” Đoán chừng Vương Cường cảm thấy bà ta thật phiền, lớn tiếng quát: “Có tin tôi đá bà thêm một cước nữa không?”
Kẻ ngang thì sợ choáng, kẻ choáng người thì sợ không muốn mạng.
Đại ca xăm trổ vừa lên tiếng, bà ta lập tức ngậm miệng lại.
Phép tắc cá lớn nuốt cá bé trong thời tận thế đã chậm rãi bộc lộ từ lúc này.
Những người khác tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng chê Lưu Thục Cầm nhiều chuyện, đặc biệt là mấy người trợ thủ, ai cũng từng xuống nước, quần áo ướt đẫm trên người còn chưa kịp thay, còn phải đứng ở chỗ này chịu đựng cái lạnh nhìn bà ta náo loạn.
“Tôi có một câu muốn nói.” Lúc này Vương Cường bỗng mở miệng: “Tuy trước đó chúng ta đã nói phân chia như thế nào, nhưng tôi cảm thấy người làm nhiều thì nên được chia nhiều hơn.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta, không biết anh ta có ý gì.
“Cô tên là Đàm Linh đúng không?” Vương Cường nói với Đàm Linh:
“Tôi nói thẳng, cô đừng cảm thấy tôi đang ức h.i.ế.p một cô gái như cô. Tuy số lần cô xuống nước cũng nhiều như tôi, nhưng thứ mà cô vớt được đều là mấy thứ vô dụng, mấy lần cô xuống nước đều chăm chăm vớt khăn giấy với băng vệ sinh, một mình tôi kéo nhiều gạo như vậy, suýt chút nữa thì c.h.ế.t đuối luôn rồi. Hiện tại tôi nhất định phải lấy nhiều hơn cô một chút, dù sao băng vệ sinh cũng không thể làm cơm ăn, đối với tôi thì nó vô dụng, cô nói có phải là đạo lý này không?”
Đàm Linh thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, chỉ có thể xấu hổ mỉm cười, cuối cùng dịu dàng nói: “Anh Vương, anh lấy đồ ăn đi, số băng vệ sinh này tôi sẽ giữ lại, có được không?”
“Vậy cứ nói như vậy là được rồi.”
Vương Cường lấy ít nhất cũng một nửa số vật tư được chia từ trong túi của Đàm Linh cho vào túi của mình, đồng thời đưa mấy thứ như băng vệ sinh, khăn giấy cho Đàm Linh.
Có lẽ Đàm Linh không ngờ được anh ta sẽ ngang ngược như vậy, hơn nữa đối phương còn cao to phốp pháp như vậy, cô ta không dám phản đối.
Vương Cường thấy cô ta dễ bắt chẹt thì bắt đầu quan sát người từ trên xuống dưới: “Đều là hàng xóm, sau này còn nhiều cơ hội hợp tác, anh đây sẽ không khách sáo với cô em nữa.”
Bà cô già bên cạnh cũng nhân cơ hội theo sau Vương Cường lấy ba bao xúc xích: “Một cô bé như cháu cũng không ăn được bao nhiêu, chắc trong nhà cháu cũng trữ không ít đồ ăn nhỉ? Theo tôi thấy, người sắp c.h.ế.t đói như chúng ta còn để ý đến chuyện băng vệ sinh làm gì, cháu là một cô gái tốt bụng, không giống như một số người nào đó, ngay cả lòng dạ cũng đen!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-50.html.]
Nói xong còn oán hận liếc nhìn Khương Nặc, cuối cùng xách theo chiến lợi phẩm của mình nhanh chóng lên lầu.
Những người khác cũng không nhiều lời, yên lặng cầm đồ thuộc về mình rời đi.
Khương Nặc nhìn thoáng qua, hai phần vốn thuộc về Đàm Linh lúc này có lẽ còn chưa được một phần, nhưng chính cô ta cũng không phản đối, vậy thì cũng không có gì để nói.
Ngô Đại Hà lấy một cái túi cói ra giúp Đàm Linh đựng đồ: “Muốn tôi mang lên giúp cô không?”
“Không cần.” Đàm Linh vén tóc lại, cười nói: “Thật ra tôi đến đây là vì những thứ này, nhưng cái anh Vương này... quên đi, cảm ơn anh Ngô.”
Đàm Linh nhận lấy chiếc túi, một mình đi lên lầu, lúc đi ngang qua Khương Nặc, cô ta dừng lại, thoạt nhìn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Ngô Đại Hà lấy sợi dây thừng ra định cố định thuyền nhỏ, tránh bị nước cuốn đi.
“Tốt nhất là chuyển về nhà đi.” Trước khi rời đi, Khương Nặc nói với anh ta.
Ngô Đại Hà nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng lại, quay sang cảm ơn Khương Nặc: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
...
TBC
Khương Nặc đi vào nhà, mẹ và A Muội tiến lên đón.
“Thế nào?” Vu Nhược Hoa sờ quần áo cô, tuy không ướt lắm, nhưng vẫn cảm thấy ẩm ướt không như bình thường: “Trước tiên đi tắm rửa thay quần áo đã, đừng để cảm lạnh.”
Khương Nặc đưa túi cho mẹ, nói: “Trưa nay chúng ta sẽ ăn mì ăn liền.”
Đã lâu không ăn mì ăn liền, đúng là có chút nhớ thật.
“Được được, mẹ sẽ đi nấu ngay.”
Chờ Khương Nặc tắm rửa xong đi ra, hai bát mì ăn liền nóng hổi đã được đặt trên bàn ăn.
Mì ăn liền mà mẹ nấu có thể xưng là món ăn thần tiên, ăn cực kỳ ngon.
Cà chua bỏ vỏ, thái thành hạt lựu, đổ vào trong nồi nấu, nấu khoảng mười phút, cho gói gia vị và một chút cải bẹ vào, sau đó mới cho mì vào nấu cho mềm ra.
Lúc này cho rau đã rửa sạch vào nồi, nấu trong một phút, sau đó múc cả mì lẫn nước canh ra bát, cho trứng gà và vài lát chân giò hun khói đã rán xong lên trên.
Múc mì ăn liền với súp cà chua vào trong bát, bỏ thêm rau dưa, sau đó chan canh vào, há miệng ăn từng miếng lớn không chút áp lực.
Một bát mì ăn liền vào bụng, trên người Khương Nặc lập tức cảm thấy ấm áp, cảm giác lạnh lẽo do dầm mưa mang lại đã hoàn toàn tan biến.
Đương nhiên là cô vẫn chưa ăn no.
Cơm không đủ no thì ăn thêm đồ ăn vặt.
Khương Nặc quyết định chiều nay sẽ không tập luyện nữa, cho phép bản thân được nghỉ ngơi nửa ngày, tranh thủ thời gian này lên mạng nhiều hơn.
Kết quả còn chưa đến tối, đèn trong phòng ngủ đột nhiên tắt.
Cuối cùng cũng cắt điện rồi sao?
Thật ra cắt điện cũng là chuyện đương nhiên, dù sao nước cũng ngập đến tầng hai rồi.
Đám chủ nhà loạn thành một bầy, hiện tại điện thoại di động vẫn còn chút pin, nhưng chút pin ấy chẳng mấy chốc sẽ cạn sạch, mọi người lập tức rơi vào khủng hoảng.
“Có phải đứt cầu d.a.o rồi không? Có người nào biết sửa không? Cuộc sống không có điện không dễ chịu chút nào!”
“Hình như tiểu khu bên cạnh còn chưa mất điện, sao bên chúng ta lại mất điện rồi?”
...
Lúc mọi người mồm năm miệng mười thảo luận chuyện này, Ngô Đại Hà yên lặng gửi một tin nhắn.
“Tôi có biết một chút, để tôi đi xem thử.”
Khương Nặc thấy một mình Ngô Đại Hà chèo thuyền đến phòng phối điện.
Chỉ là không biết tình huống thế nào, không lâu sau lại thấy anh ta quay trở lại, chạy đi chạy lại mấy lần, nhưng mãi cho đến sau nửa đêm vẫn chưa sửa xong.
Ban đêm không có điện, toàn bộ tiểu khu đều đen kịt, trong tiếng mưa rơi rào rào thỉnh thoảng có tiếng trẻ con khóc.
Những người mà điện thoại còn pin đã oán giận trong nhóm chat cả đêm, lo lắng tương lai nên làm gì, trong lòng tràn ngập căng thẳng và lo lắng.
Khương Nặc ngủ một giấc đến bảy giờ sáng ngày hôm sau, cô ấn công tắc đèn, phát hiện điện vẫn chưa có.
Lần này thì đã hoàn toàn cắt điện rồi.