Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-04-20 00:22:59
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cửa mở ra, công đoạn vớt đồ lập tức bắt đầu.

Vương Cường và Đàm Linh mang theo hai chiếc túi lưới cỡ lớn lặn xuống nước lùa các thứ như đồ uống, sữa bò, bình gia vị vào trong túi để người trên bờ kéo dây thừng lên, còn những thứ như mì ăn liền thì để chúng nó tự nổi lên cho mọi người đi vớt.

Vì không có bình dưỡng khí nên hiệu suất lặn không được tốt lắm, hai người tới lui một chuyến đã phải dừng lại nghỉ ngơi, mọi người lấy thêm áo mưa ra che cho hai người để bọn họ có thể nghỉ xả hơi một lát.

TBC

Anh trai ở tầng 11 xách theo hai chiếc thùng giữ nhiệt, bên trong là canh gừng do vợ anh ta nấu, mỗi lần nghỉ ngơi đều để mọi người uống một chút.

Vương Cường thấy mưa lại bắt đầu rơi thì cắn răng nói với Đàm Linh: “Bên trong vẫn còn không ít đồ, đừng nghỉ ngơi nữa, vớt ra trước rồi nói sau.”

Đàm Linh gật đầu, theo Vương Cường xuống nước lần nữa.

Thấy đồ vớt được đã khá nhiều, anh Đỗ và Ngô Đại Hà bắt đầu vận chuyển từng chuyến một. Nói tâm trạng của mọi người không tốt là nói dối, dù sao cũng nhiều vật tư như vậy kia mà.

Lưới đánh cá trong tay Khương Nặc có thể kéo dài có thể thu ngắn lại, chiều dài hơn 4m, là lưới nylon dày, tuy chất liệu thép không rỉ hơi nặng nhưng chỉ cần điều chỉnh động tác theo hướng nước chảy rồi cầm thật chắc thì sẽ dùng rất thuận tiện.

Bên trên có tổng cộng 6 người hỗ trợ vớt đồ, cô không xuống nước, nhưng số đồ vớt lên được còn nhiều hơn 5 người khác cộng lại, cộng thêm động tác của cô lưu loát, trông có vẻ rất nhẹ nhàng.

Những người khác thấy cô làm việc hiệu suất cao hơn cả năm người cộng lại thì dứt khoát phối hợp với cô, giúp cô tìm đồ, chỉ phương hướng, tháo hàng từ trên túi lưới xuống,,còn nhanh hơn so với xuống nước.

“Chiếc lưới này của cô thật hữu dụng.” Anh trai ở tầng 11 vui vẻ nói: “Chúng tôi đi theo cô đều đỡ tốn sức, cái này nhìn giống như lưới đánh cá ngoài biển, một cô gái như cô cũng ra biển đánh cá à?”

“Không phải, tôi rút thăm trúng thưởng trong buổi họp thường niên công ty đấy.” Khương Nặc nhẹ giọng giải thích.

“Nhà cô ở lầu mấy, nhìn cô có chút lạ mặt.” Anh chàng tầng 11 lại hỏi.

Khương Nặc còn chưa trả lời, một bác gái bên cạnh đã bô lô ba la trả lời thay cô: “Con bé ở tầng 35, mới chuyển tới đây một tháng, trong nhà chỉ có hai mẹ con.”

Khương Nặc nhướng mày, bác gái này tên Lưu Thục Cầm, sống ở tầng 14, trong nhóm WeChat đều đổi thành tên thật hết rồi, hôm nay đến đây cô đã âm thầm đối chiếu tên với khuôn mặt của mọi người một lượt.

“Chị Lưu biết rõ nhỉ.” Tầng 11 cười nói.

“Đương nhiên là tôi biết rồi, mẹ của con bé lợi hại lắm, trước khi trời mưa to, mỗi ngày đều đến siêu thị mua đồ về trữ, xách nào là bao lớn bao nhỏ về nhà.” Nói xong, Lưu Thục Cầm còn cố ý tỏ vẻ như có thâm ý thở dài: “Nhiều đồ như vậy, nhà cháu ăn cũng không hết đâu nhỉ?”

“Chị Lưu nói gì vậy, tôi thấy chị cũng ngày ngày đến siêu thị mua đồ, ở tầng của chúng ta thì chị là người mua nhiều nhất đấy!” Tầng 11 lại nói.

“Xì! Nói hươu nói vượn, vợ cậu mới là cả ngày xếp hàng ở siêu thị, liên tục chuyển đồ về nhà, đừng tưởng là tôi không biết nhé!” Giọng điệu của Lưu Thục Cầm trở nên khoa trương: “Đúng là ngày nào tôi cũng đi mua đồ ăn đấy, ai bảo trong nhà còn có cả đống người đang chờ cơ chứ? Hiện tại gạo trong nhà đã cạn đáy, chỉ còn một chút bột mì để chống đỡ...”

“Thôi, đừng nói nữa, nhà ai mà không phải vậy? Nếu nói mua đồ thì có ai mà không mua, nhưng trong nhà nhiều người cũng chỉ đủ chống chọi mấy ngày. Bằng không mưa lớn thế này, ai lại tình nguyện ra ngoài kiếm ăn, sáu người chúng ta sẽ được chia một phần, cũng không biết có đủ ăn trong một ngày hay không...”

Lời nói này khiến những người khác đều thở dài thườn thượt, nhưng thở dài xong lại kìm không được lặng lẽ quan sát Khương Nặc thêm mấy lần.

Khương Nặc biết, lời nói của Lưu Thục Cầm đã khiến mấy người này chú ý đến mình.

Lầu 35 chỉ có hai người phụ nữ, thế đơn lực bạc.

Trong nhóm chat chủ nhà có người có quan hệ với quản lý chung cư, tình hình mỗi nhà về cơ bản đều được công khai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-49.html.]

Lúc này Vương Cường nổi lên từ dưới mặt nước, Lưu Thục Cầm vội vàng đón lấy túi trong tay anh ta, nhưng chưa đợi bà ta cầm chặt thì Vương Cường đã buông lỏng tay, đồ vật trong túi lập tức rơi lả tả xuống nước, nhanh chóng bị nước cuốn đi.

Cũng may Khương Nặc nhanh tay lẹ mắt, tung lưới đánh cá cứu về hơn phân nửa, số còn lại đều chìm vào trong nước, hẳn là không vớt được nữa. Những người khác còn chưa tỉnh hồn, vội vàng kéo giúp Khương Nặc một tay.

Vương Cường thấy thế há miệng mắng to: “Con mẹ nó, đồ đàn bà ngu xuẩn, có thể cẩn thận một chút được không, này đó đều là ông đây liều mạng vớt lên đấy! Nếu không phải tiểu Khương nhanh tay thì đồ đã chìm hết rồi!”

Lưu Thục Cầm bị mắng đến không dám hé răng, gương mặt già nua lập tức đỏ lên, cũng may anh Đỗ và Ngô Đại Hà đã trở lại, hai người chèo thuyền nhỏ đi xa hơn, lại vớt về hai bao bánh quy lớn, sau khi Đàm Linh nổi lên cũng bơi qua hỗ trợ.

Mưa càng lúc càng lớn, thể lực của Đàm Linh và Vương Cường cũng sắp không trụ được nữa, Đàm Linh lạnh đến mặt mũi trắng bệch, cũng rất mất hứng: “Mọi người tiếp đồ thì phải tiếp cho chắc! Thật là.”

“Cái bà già này thật là, bà đến đây chỉ để góp cho đủ số, trong lòng không tự biết sao? Đã không giúp được gì còn kéo chân sau, thật là con mẹ nó xui xẻo.” Vương Cường vẫn đang mắng mỏ.

Dù sao Lưu Thục Cầm cũng đã lớn tuổi, bị người ta mắng không chút nể mặt như vậy thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng bà ta lại không dám làm gì Vương Cường, chỉ oán hận liếc xéo Khương Nặc.

Khương Nặc nhìn lại bà ta với ánh mắt lạnh lẽo.

Mưa quá lớn, mọi người đứng đó đều bắt đầu cảm thấy khó chịu, Vương Cường cắn răng nói với Đàm Linh, “Đi thêm một chuyến nữa, lấy hết những gì nên lấy.”

Đàm Linh gật đầu, lúc này anh Đỗ lấy mấy thanh socola ra bổ sung năng lượng cho bọn họ, hai người nhanh chóng ăn socola, sau đó lại chui vào trong nước.

“Dây thừng khẽ động là kéo.”Anh Đỗ nhìn sắc trời và bắt đầu có chút căng thẳng: “Tôi với Ngô Đại Hà phụ trách kéo đồ, mọi người kéo người, động tác phải nhanh lên. Tiểu Khương, cô chú ý tới những hàng hóa bị lọt lưới.”

Anh Đỗ cẩn thận dặn dò, mọi người cũng chấp hành rất tốt, chuyến xuống nước này lại kéo lên rất nhiều vật tư.

Vương Cường vừa lên đến nơi đã vội vàng mặc quần áo vào người, mở miệng than: “Lạnh quá, chúng tôi phải về trước, mọi người ở lại kiểm kê đồ vật đi.”

Đàm Linh cũng vội vàng mặc áo khoác và áo mưa vào, ôm bình giữ nhiệt uống hết số canh gừng cuối cùng, nói: “Đúng vậy, tôi phải nhanh chóng ngâm nước nóng.”

Vì thế mọi người chia nhóm mang đồ về, Khương Nặc và Lưu Thục Cầm ở lại kiểm kê vật tư. Đợi Vương Cường đi xa, Lưu Thục Cầm bỗng nhặt một bao bánh quy lớn nhét vào trong trong người, muốn giấu riêng một chút.

Lầu 11 nhìn không nổi nữa: “Chị Lưu à, chị lộ liễu quá rồi đấy, dù chúng tôi không nói, người ta chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra. Tôi khuyên chị đừng như vậy, anh Đỗ và Vương Cường đều không phải hạng người dễ chọc đâu.”

Khi anh ta nhắc đến Vương Cường, vẻ mặt của Lưu Thục Cầm lập tức trở nên ngượng ngùng, đành phải ném bánh bích quy về, nhưng bà ta vẫn không cam lòng, lại tìm hai gói kẹo giấu vào túi quần.

Cuối cùng Ngô Đại Hà cũng tới đón ba người bọn họ. Anh ta cũng không ngốc, nhìn túi quần căng phồng của Lưu Thục Cầm, lại nhìn đám Khương Nặc, cuối cùng không nói gì.

Trở lại khu nhà, rốt cuộc cũng không phải dầm mưa nữa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Mọi người nghỉ ngơi một lát đã, chờ phân chia xong xuôi sẽ đẩy thuyền lên, bây giờ đẩy không nổi nữa.” Lầu 11 lau nước mưa trên mặt đề nghị.

Lúc này, Vương Cường và Đàm Linh cũng đã thay xong quần áo khô đi xuống.

10 người, vật tư do anh Đỗ ra mặt chia làm 10 phần.

Lúc vớt không cảm thấy gì, hiện tại mọi thứ chất đống cùng một chỗ, đúng là không ít. Dù sao hơn phân nửa đồ trong siêu thị đều vớt ra, công sức nửa ngày này cũng coi như không uổng phí.

Theo ước định thì anh Đỗ lấy ba phần, Vương Cường, Đàm Linh với Ngô Đại Hà mỗi người lấy hai phần, một phần còn lại mấy người khác chia nhau.

Loading...