Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 435
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:49
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Việt Dân lại nói: “Đàm Linh rất đơn thuần, cho tới bây giờ con bé chưa từng yêu đương lấy một lần, mỗi khi nói chuyện với mấy đứa con trai đều sẽ đỏ mặt, sao qua miệng cháu thì lại thành bị bạn trai tính kế ngay trong tận thế? Con bé còn gửi cho chúng tôi rất nhiều ảnh, nói nó và cháu đã cùng nhau tích trữ rất nhiều vật tư... Nhiều đồ như vậy, vì sao cuối cùng chỉ có một mình cháu sống sót?”
Ông ta ngẩng đầu nhìn Lý Mộng: “Lý Mộng, cháu nói thật đi, thật ra người được gọi là bạn trai kia là bạn trai của cháu, cháu cùng với bạn trai của cháu hại Đàm Linh, có phải vậy không?”
Sắc mặt Lý Mộng cực kỳ khó coi.
Loại giả thiết này, cô chỉ nghe một chút thôi đã ghê tởm muốn nôn rồi.
Người đàn ông cao lớn kia lại còn đổ thêm dầu vào lửa: “Đàm Linh ở cùng với cô, cho cô một căn nhà để ở, đối xử với cô tốt như vậy, lại còn tích trữ vật tư cho cô. Con bé hết lòng với cô như vậy, cuối cùng lại c.h.ế.t đi, còn cô thì ngược lại được sống yên lành. Nếu như nói trong này không có gì mờ ám cả thì ai mà tin cho được chứ?”
Anh ta hoàn toàn không cho Lý Mộng bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, đi đến trước mặt cô ấy, chỉ vào mũi cô ấy mà mắng.
“Loại con điếm như cô trong tận thế này chẳng thiếu gì, cô cho rằng trong lòng mọi người đều không biết sao? Lúc cô lừa chúng tôi, cô còn cố ý nhấn mạnh rằng Đàm Linh ra đi rất sạch sẽ, có phải là cô đang chột dạ, che giấu điều gì đó không?”
Lý Mộng nhanh chóng rút s.ú.n.g ra trước khi tay anh ta chạm vào mình, chĩa thẳng vào n.g.ự.c người đàn ông cao lớn.
Trên khuôn mặt vốn khinh thường của người đàn ông cao lớn lập tức trở nên cứng ngắc.
Anh ta không thể tin được nhìn về phía Lý Mộng, lại nhìn về phía khẩu s.ú.n.g ở n.g.ự.c kia, nhìn thế nào cũng giống hàng thật.
“Chú Đàm, chắc chú vẫn còn nhớ cháu làm công việc gì đúng không?” Lý Mộng kìm nén lửa giận nói với Đàm Việt Dân: “Cháu đã nói rồi, đừng ép cháu phải động thủ.”
Sắc mặt Đàm Việt Dân cũng khó coi, không dám tin nhìn Lý Mộng: “Đây là căn cứ, cháu dám nổ s.ú.n.g sao?”
Lý Mộng cười lạnh: “Cháu sẽ không nổ s.ú.n.g ở đây, nhưng chú phải biết rằng cháu muốn nổ s.ú.n.g bất cứ lúc nào cũng được. Căn cứ lớn như vậy, tìm một chỗ xử lý t.h.i t.h.ể hẳn là không khó nhỉ? Không muốn c.h.ế.t thì đừng đến chọc cháu!”
Cô ấy nói xong liền lên đạn.
Tiếng s.ú.n.g lên đạn vô cùng chân thực, người đàn ông cao lớn lập tức sợ hãi, dưới sự ra hiệu của Đàm Việt Dân lùi lại mấy bước.
Lý Mộng lấy một con d.a.o từ trong túi áo gilê ra, nhanh nhẹn cắt đứt dây thừng trói cha mình.
Sức khỏe Lý Quảng Nguyên vốn đã không tốt, lại bị trói quỳ suốt cả mấy tiếng đồng hồ, chân đã bị tê dại đến mức hoàn toàn không cách nào đứng thẳng được. Cũng may Lý Mộng sức lực lớn, đỡ ông ấy đứng lên.
Cô ấy hít sâu một hơi: “Tất cả ra ngoài cho tôi!”
Đàm Việt Dân giống như không nghe thấy, ánh mắt vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mắt Lý Mộng: “Lý Mộng, cháu sợ cái gì, chú chỉ cần một chân tướng.”
“Mấy người trói cha tôi, bắt ông ấy quỳ xuống uy h.i.ế.p tôi, chú có thực sự quan tâm chân tướng là thế nào không? Chẳng qua chỉ muốn ép tôi phải nói ra một đáp án mà chú muốn nghe mà thôi!”
Lý Mộng giận dữ, dùng tay trái rút s.ú.n.g b.ắ.n đinh ra nhắm ngay người đàn ông cao lớn kia nhanh chóng nổ súng.
Cái đinh dài xuyên qua ống quần của người đàn ông, phập một tiếng đóng thẳng lên đất, cắm thật sâu vào trong đất.
Cô ấy nhìn Đàm Việt Dân, dùng hết lý trí còn sót lại duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Cháu không hề lừa chú, Đàm Linh là vì bạn trai cô ấy mà chết. Cháu cũng mặc kệ chú nghĩ như thế nào nhưng đây là tận thế, cháu căn bản không sợ mấy người, đâu cần thiết phải nói dối chứ?”
Nhìn lỗ thủng trên quần, người đàn ông cao lớn thật sự hoảng sợ.
Ngay cả khi Lý Mộng nạp đạn, anh ta cũng chỉ là sợ không cẩn thận bị b.ắ.n nhầm, bây giờ mới biết được người phụ nữ này thật sự có mấy phần bản lĩnh, mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
Đàm Việt Dân không muốn từ bỏ nhưng anh ta đành phải từ bỏ: “Chú hai, chúng ta đi ra ngoài trước đã. Ở bên ngoài nhiều người, cô ta không dám làm xằng bậy, ở trong phòng này vẫn là chúng ta chịu thiệt.”
Đàm Việt Dân gần như bị anh ta kéo ra ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Đàm Việt Dân lập tức khóc toáng lên ở bên ngoài.
Tiếng khóc vừa bi thương vừa phẫn nộ, Lý Mộng nhắm mắt nhớ lại mọi chuyện trước khi Đàm Linh nhảy lầu, hình ảnh dần dần chồng lên nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-435.html.]
Đàm Linh đã từng đối xử rất tốt với cô ấy, là một người bạn rất tốt.
Đàm Việt Dân cũng từng giúp đỡ cha mẹ cô trong lúc đau khổ khó khăn nhất, thậm chí sáng nay còn tới đưa cho ông ấy hai cái bánh ngô nữa.
Nhưng vì sao lại biến thành như thế này?
Cô đau đớn lắc đầu, lấy ra tất cả bánh bích quy, thức ăn đông lạnh, thịt khô đặt ở trên giường, lại giấu hai hộp thuốc kháng sinh ở bên trong.
Sau đó một tay đỡ cha dậy, một tay cầm s.ú.n.g b.ắ.n đinh đi ra ngoài.
Hai mắt Đàm Việt Dân vẫn đỏ hoe, còn đứng ở cửa nhìn chằm chằm.
Tâm tình của Lý Quảng Nguyên cực kỳ phức tạp, ông ấy nợ Đàm Việt Dân rất nhiều. Vừa rồi bị người ta trói để trút giận, ông ấy cũng chấp nhận, nhưng dù sao ông ấy cũng không thể chịu nổi việc con gái mình phải chịu ấm ức nên trong lòng cũng tức giận.
Cuối cùng, ông ấy thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Lão Đàm, trong phòng có mấy thứ, ông vào lấy đi.”
Khu nhà lều này có rất nhiều người đang xem náo nhiệt nhưng đều đứng nhìn từ xa, không muốn mình bị dính rắc rối gì.
Lý Mộng dẫn cha mình ra khỏi khu lều trại, đi bộ gần một tiếng đồng hồ, cách đủ xa mới dừng bước lại.
TBC
Lúc này, hai người đã đến gần một ống khói công nghiệp không có ai.
Tuy là ban đêm nhưng nơi này lại tương đối ấm áp, cô ấy đỡ cha ngồi dưới đất dựa vào tường. Lý Mộng xoa xoa huyệt Thái Dương, chuẩn bị qua đêm ở chỗ này, ngày mai đi ra cổng căn cứ chờ Trịnh Nhất Hiên.
Cô ấy thật sự không muốn dây dưa với người nhà họ Đàm nữa.
Rốt cuộc cũng là người ta có ơn với nhà cô, bây giờ bảo cô ấy nổ s.ú.n.g động thủ thì cô ấy cũng không làm được.
Nhưng cô ấy đã chán ngấy với những lời buộc tội vô lý đó, cô ấy rất ghét loại cảm giác này.
Lý Mộng mở túi hút chân không lấy ra một gói thịt thỏ thái hạt lựu đưa cho cha mình.
Lý Quảng Nguyên không ngờ cả một gói này đều là thịt, ăn vài miếng đã sợ ngây người, đã quá lâu rồi ông ấy không được ăn một miếng thịt lớn như thế này, huống chi hương vị của miếng thịt này thật sự rất ngon.
Ăn được mấy miếng, ông ấy không nỡ ăn tiếp nữa, bảo Lý Mộng cất đi.
Lý Mộng nói với ông ấy: “Mở ra rồi nếu không ăn hết thì thịt sẽ bị hỏng, lãng phí lắm.”
Lúc này Lý Quảng Nguyên mới ăn nhiều hơn một chút, vừa ăn vừa uống nước. Tuy ngồi ở ven đường nhưng cảm giác ăn uống no đủ này vẫn giống như đang nằm mơ.
Chỉ là ông ấy cảm thấy có hơi khó chịu, tiếc nuối vì vợ mình không đợi được đến ngày này.
Hai cha con cứ như vậy dựa vào chân tường ngồi suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, Lý Mộng liền đưa cha đi đến cổng căn cứ chờ Trịnh Nhất Hiên.
Cổng căn cứ vẫn luôn có cảnh vệ tuần tra, hệ số an toàn khá cao. Nhìn thấy hai người không đi làm mà ngồi xổm ven đường, bọn họ cũng chỉ nhìn thêm vài lần, chỉ cần không phạm tội thì bọn họ cũng lười để ý.
Đợi cả ngày trời không thấy đến lúc trời tối, Lý Mộng liền dẫn Lý Quảng Nguyên rời đi, đổi chỗ khác ăn cơm qua đêm.
Cứ như thế liên tục ba ngày, ban ngày đi ra đợi ở cổng, buổi tối nghỉ chân ở những nơi khác nhau.
Ban đêm vẫn rất lạnh, nhưng cô ấy có thể tìm một vài chỗ ấm áp, cộng thêm mấy ngày nay được ăn ngon nên khí sắc của cha cô ấy cũng không tệ lắm.
Buổi chiều ngày thứ tư, cuối cùng Lý Mộng cũng thấy được hai chiếc xe vận chuyển quen thuộc chạy đến cổng căn cứ.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, dẫn cha mình vào phòng đăng ký để rời khỏi căn cứ.
Hai người đi bộ hơn nửa giờ, chờ ở một giao lộ không người. Không bao lâu sau, xe vận chuyển chạy tới, dừng lại ở trước mặt Lý Mộng.