Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:09
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Huy Dương nhắm chuẩn phương hướng đuổi theo, chẳng mấy chốc đã đến gần mảnh rừng khô.

Tốc độ của ông ta nhanh hơn Khương Nặc rất nhiều, chỉ là Khương Nặc nhẹ hơn ông ta, dọc đường đi cứ liên tục chui ra phía sau mấy tảng đá, bởi vậy tạo thêm rất nhiều trở ngại cho ông ta khiến ông ta rất bực bội.

Nhất định ông ta phải bắt được người phụ nữ này.

Cách phát lực cách di chuyển mà Diệp Huy Dương sử dụng đều là nhờ 6 huấn luyện viên chạy nhanh giỏi nhất trên thế giới này nghiên cứu riêng cho ông ta. Tất cả chiêu thức, kỹ thuật chi tiết của ông ta đều là do các chuyên gia không ngừng điều chỉnh mà có được, có một số là tinh hoa do người đi trước để lại, còn phần lớn là do chính ông ta nghiên cứu cải tiến.

Ông ta không cho phép bất luận kẻ nào tiết lộ số liệu thân thể của anh ta, cho nên những người này đều đã lặng lẽ biến mất khỏi thế giới.

Đương nhiên, Diệp Huy Dương là một người nhân từ, ông ta cho những cô vợ trẻ của bọn họ một gia đình mới tốt hơn, để bọn họ ở lại nhà họ Diệp sống nốt quãng đời còn lại.

Mỗi một người bị mắc kẹt ở nhà họ Diệp, đến trước khi chết, ông ta đều gọi bọn họ đến trước mặt gặp mình một lần.

Nhìn thấy khuôn mặt ông ta vẫn trẻ tuổi, những người này không khỏi kinh ngạc, quỳ xuống bái lạy.

Cuộc đời này của bọn họ may mắn biết bao, có thể được đứa con của thiên mệnh ban cho ân huệ.

Ông ta tin rằng người phụ nữ kia cũng giống vậy.

Người đàn ông đi cùng cô không hề ngại chuyện bị người xung quanh nhìn thấy khuôn mặt của mình, nghe nói anh ta rất đẹp trai.

Mà người phụ nữ này vẫn luôn che kín mặt, điều này chứng tỏ không phải là cô giấu diếm thân phận mà vì dung mạo xấu xí, trong lòng tự ti.

Diệp Huy Dương rất am hiểu tâm lý học.

Ông ta biết, người phụ nữ tự ti khi đối mặt với người khác phái quá mức hoàn mỹ thường sẽ phản ứng quá khích, dùng phản kháng cùng chửi bới để che giấu sự ngưỡng mộ và khao khát trong lòng.

Chỉ cần phá vỡ lớp ngụy trang, đánh nát tôn nghiêm của cô ta thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành một con ch.ó ti tiện dưới chân ông ta.

Loại người này, ông ta đã gặp quá nhiều.

Đuổi tới mảnh rừng khô, Diệp Huy Dương phát hiện thế mà lại mất dấu.

Điều này rất khó xảy ra.

Ông ta vẫn luôn nhìn theo bóng người mà mình đuổi theo, mảnh rừng khô này cũng không lớn, không có chỗ ẩn thân khác ở gần đó.

Chắc chắn là đã trốn đi.

Những việc khác thì người phụ nữ này không giỏi lắm nhưng quả thật là người linh hoạt nhẹ nhàng, trong mảnh rừng khô này, cành cây chằng chịt, rất thuận tiện để ẩn núp.

Nhưng ông ta không đủ kiên nhẫn để chậm rãi tìm.

“Ra đi.” Diệp Huy Dương lạnh nhạt nói: “Nếu cô không ra thì cứ 10 phút tôi sẽ g.i.ế.c 3 người nhà họ Văn, tôi chỉ cho cô 30 phút để suy nghĩ. 30 phút sau, tôi sẽ trực tiếp g.i.ế.c Văn Viễn Tùng.”

Ông ta dừng lại một chút, sắc mặt trở nên càng lạnh lùng hơn: “Tôi biết mấy người muốn xây dựng thế lực và căn cứ của riêng mình, nhưng Văn Viễn Tùng đã chết, giao dịch này cũng chấm dứt. Hơn nữa tôi cũng đã giữ lại một số vật tư mà mấy người vận chuyển đến Đại Hưng Lĩnh, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô, tự mình suy nghĩ cho kỹ.”

Sau khi ông ta nói xong, trong rừng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Diệp Huy Dương hơi nheo mắt lại, chậm rãi đi về phía trước, cố gắng tìm ra dấu vết của người phụ nữ kia.

Lúc này, gã tay chân mới đuổi tới, nhìn quanh rồi đứng ở phía sau ông ta: “Ông chủ Diệp, có gì phân phó không?”

Diệp Huy Dương lạnh lùng nhìn gã: “Mang Văn Viễn Tùng tới đây.”

“Vâng.”

Gã tay chân đáp lại nhưng sắc mặt Diệp Huy Dương lại đột nhiên trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía khu rừng, trong nháy mắt này, ông ta nghe được tiếng bước chân giẫm lên trên mặt đất ẩm ướt.

“Là cô ta!”

Ánh mắt Diệp Huy Dương phát lạnh, dùng hết sức lực lao tới.

Gã tay chân hoàn toàn không theo kịp tốc độ của ông ta, chạy như điên một mạch mới đuổi kịp Diệp Huy Dương.

Nhưng khi Diệp Huy Dương đi tới chỗ đó, lại phát hiện căn bản không có ai cả.

Ông ta nhíu mày.

Không thể nào nghe lầm được, khi ông ta đuổi theo, ông ta thậm chí có thể nhìn thấy một góc áo của người phụ nữ kia hiện lên từ sau thân cây khô, ông ta tin tưởng vào mắt của mình.

Lại trốn đi rồi, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, ngay ở dưới mí mắt ông ta, cô có thể trốn đi đâu?

Diệp Huy Dương nhắm mắt lại, bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích.

Lúc này đã là ban đêm, trong rừng không có ánh sáng, vô cùng tối tăm. Người phụ nữ kia một thân áo đen, động tác cũng rất linh hoạt, thật sự rất thuận tiện để trốn ở trong rừng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-416.html.]

Nhưng trên mặt đất có rất nhiều cành khô gỗ mục, giẫm lên nhất định sẽ phát ra âm thanh.

Ông ta không nghe thấy bất cứ âm thanh dư thừa nào, nói rõ cô cũng không hề đi xa!

Diệp Huy Dương ngẩng đầu nhìn những cành cây khô héo mục nát giòn tan, không che được người.

“Mang Văn Viễn Tùng tới đây, nhanh đi, nơi này không cần cậu nữa.” Diệp Huy Dương nhìn gã tay chân bên cạnh, vẻ mặt có chút sốt ruột.

“Vâng...”

Gã tay chân vội vàng xoay người rời đi, Diệp Huy Dương cũng theo phương hướng này đi về phía trước tìm kiếm.

Ông ta không tin không tìm thấy.

Vừa đi không bao xa, vị trí vừa nãy lại vang lên một âm thanh khác. Diệp Huy Dương quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đen đang chạy về hướng ngược lại.

Đồ khốn.

Trán Diệp Huy Dương nổi đầy gân xanh, cô lại trốn ở chỗ cũ? Nhưng rõ ràng ông ta đã tìm hết chỗ đó, đây là cố ý trêu chọc ông ta sao?

Cảm giác khó chịu khiến cho ánh mắt Diệp Huy Dương càng thêm âm lãnh.

Ông ta đi theo âm thanh kia, nhưng chẳng mấy chốc lại mất dấu người phụ nữ kia.

Diệp Huy Dương không tin, chắc chắn người đang ở gần đây! Nhất định có thể tìm được!

...

Khi Diệp Huy Dương tìm kiếm khắp nơi trong rừng khô, Khương Nặc đã lặng lẽ đuổi theo gã tay chân kia.

Cô xuất hiện mấy lần, lại mấy lần biến mất, làm rối loạn cảm giác phương hướng của Diệp Huy Dương. Nhưng cô cũng không tính dây dưa với Diệp Huy Dương quá lâu mà lặng lẽ chuồn ra khỏi rừng khô, đi giải quyết gã tay chân trước.

Cô ở trong không gian, hoàn toàn không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào.

Chỉ là sau khi đi ra mơ hồ nghe được Diệp Huy Dương ra lệnh mang Văn Viễn Tùng tới.

Có lẽ ông ta cảm thấy dùng Văn Viễn Tùng có thể uy h.i.ế.p cô, nhưng rất xin lỗi, cô và Văn Viễn Tùng không có bất kỳ giao dịch nào, cũng không thèm để ý ông ta có c.h.ế.t hay không.

Nhưng cô cũng đã nhận được thông tin quan trọng, Diệp Huy Dương và gã tay chân sẽ tách ra.

Từ nơi này trở về nhà họ Diệp chỉ có một con đường, Khương Nặc phải chặn g.i.ế.c đám tay chân này trước, sau đó quay lại tìm Diệp Huy Dương.

Gã tay chân bước đi rất nhanh, xem ra anh ta không dám lơ là khi chấp hành mệnh lệnh của Diệp Huy Dương.

Đương nhiên Khương Nặc sẽ không để cho anh ta trở về.

Văn Viễn Tùng không uy h.i.ế.p được cô nhưng nếu như gã tay chân cũng mang Diệp Thành Văn đến, lại lần nữa hình thành cục diện ba đánh một thì ngược lại sẽ có chút uy h.i.ế.p đối với cô.

Trong rừng này không còn ai nữa, Khương Nặc đã không còn kiêng dè gì nữa, cô rẽ đường, đi ngang qua núi đá, vòng đến ngã rẽ nhanh hơn so với gã tay chân rồi lại nhanh chóng lấy ra nỏ tay áo và ná cao su từ không gian ra.

Tốc độ của gã tay chân cũng rất nhanh, mũi tên trúc của nỏ tay áo vừa mới lắp xong, Khương Nặc giơ nỏ lên b.ắ.n ra 9 mũi tên, sau đó vung tay lên ném nỏ về lại không gian, lại cầm ná cao su điên cuồng b.ắ.n đạn đặc chế về phía anh ta.

Hai mũi tên trúc trước không b.ắ.n chính xác, sượt qua bên cạnh gã tay chân, còn mũi tên thứ ba lại nhắm thẳng vào mặt anh ta.

Gã tay chân lăn một vòng tại chỗ, cầm lấy d.a.o găm định chặt đứt mấy mũi tên nhưng mũi tên nhìn mỏng manh như vậy mà lại rất cứng rắn, khiến con d.a.o của anh ta gãy ngang.

Phập một tiếng, một loạt mũi tên bắt đầu b.ắ.n thẳng vào thân thể anh ta.

Những thứ này lại có thể xuyên thấu quần áo, đ.â.m vào trên thân thể của anh ta.

TBC

Gã tay chân vô cùng phẫn nộ, s.ú.n.g lên nòng, muốn b.ắ.n về phía Khương Nặc nhưng một giây sau, lại có một cục sắt kỳ quái b.ắ.n trúng người anh ta.

Gã tay chân biết không ổn, trực tiếp ngã nhào nhảy ra sau những tảng đá.

Anh ta chạm vào cục sắt, thứ kia cách lớp quần áo đ.â.m vào bắp đùi, trên đó có gai và móc ngược, rõ ràng rất đau nhưng anh ta lại không cảm thấy đau đớn gì.

Điều này khiến toàn thân anh ta lạnh buốt, anh ta biết mình đã trúng độc.

Sau khi trúng độc sẽ như thế nào? Thân thể sẽ tê liệt, phản ứng sẽ trở nên trì độn.

Không tốt... anh ta đã bỏ lỡ thời cơ nổ s.ú.n.g tốt nhất, hiện tại không còn cách nào khác là phải rời đi, nếu không, rất có thể đi không được.

Gã tay chân chống tảng đá đứng lên, nhưng trong bóng tối, anh ta nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, gần trong gang tấc.

Anh ta vội vàng lui về phía sau nhưng hai chân tê dại không cách nào đứng vững.

Là người phụ nữ kia! Là cô ta!

Cô nhìn anh ta, nói câu gì đó nhưng anh ta đã không còn nghe rõ nữa, phản ứng trúng độc nghiêm trọng khiến anh ta không thể giữ được thăng bằng, nặng nề ngã xuống.

Loading...