Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:30
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con mắt bị rách một chút, kỳ thật không đau lắm, thậm chí còn chẳng có cảm giác gì nhiều nhưng thị lực mắt trái lại bởi vậy trở nên hơi mờ khiến cho Diệp Thành Văn vô cùng tức giận.

“Đồ rác rưởi, tao sẽ g.i.ế.c mày.”

TBC

Tổn thương ở mắt có thể lớn có thể nhỏ, nhưng nếu như ảnh hưởng đến thị lực thì anh ta muốn bắt thằng nhóc này nếm đủ mọi cực hình khắp thế gian rồi chết.

Anh ta muốn móc mắt, c.h.ặ.t c.h.â.n cậu ta cho chó ăn, lại xẻo da xẻo thịt cậu ta từng chút một, chỉ chừa lại một cái miệng để anh ta được nghe những lời cầu xin tha thứ.

Trong lòng Diệp Thành Văn nổi lên sát tâm, nhưng cũng không vội lấy mạng Tiểu Hoàng.

Anh ta cầm đao, muốn bước tới lần nữa nhưng không biết vì lý do gì mà anh ta mất hết sức lực, khuỵu gối xuống đất.

Lúc này Diệp Thành Văn thật sự giật mình.

Anh ta làm sao vậy?

Anh ta ngơ ngác nhìn hai chân của mình rồi lại nhìn xuống tay, chẳng mấy chốc, con d.a.o trong tay bị rơi xuống sàn, phát ra âm thanh giòn giã.

Cho đến lúc này, anh ta mới phát hiện toàn thân trên dưới của mình đều bị tê liệt.

Thậm chí ngay cả đầu lưỡi cũng cứng đờ, không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Anh ta lại bị ám toán sao??

...

Tiểu Hoàng bị Diệp Thành Văn đá văng vào tường, đau đến mức toàn thân như muốn rã rời. Cậu ta tưởng rằng mình đã thất bại nên hốt hoảng nắm lấy con sứa trong tay chuẩn bị đứng lên.

Cho đến khi Diệp Thành Văn ngã xuống trước mặt cậu ta.

Tiểu Hoàng sửng sốt một lúc, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Cậu ta biết là kim độc đã có tác dụng.

Khương Nặc không lừa cậu ta! Kim độc này thật sự lợi hại!

Tiểu Hoàng vội vàng ném con sứa trên tay xuống đất, đồng thời cũng tháo găng tay cao su ra, cả người lăn một vòng đến bên cạnh Diệp Thành Văn.

Cậu ta vẫn sợ Diệp Thành Văn, nỗi sợ hãi này đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Nhưng cậu ta nhất định phải tự bảo vệ mình.

Tiểu Hoàng nhặt con d.a.o Diệp Thành Văn đánh rơi trên mặt đất lên, dùng hai tay nắm chặt rồi đ.â.m về phía Diệp Thành Văn một hồi.

Nhưng mà thân thể Diệp Thành Văn thực sự quá cứng rắn, sức lực của cậu ta lại không còn nhiều, đ.â.m mấy lần mà ngay cả quần áo cũng không thể chọc thủng, ngược lại khiến thân thể Diệp Thành Văn nảy lên mấy cái theo phản xạ có điều kiện, khiến Tiểu Hoàng hoảng sợ hét toáng lên.

“A a a đừng tới đây!! Anh làm tôi sợ muốn chết!!”

Cậu ta vừa la hét vừa tiếp tục cầm đao đ.â.m vào người Diệp Thành Văn.

Lần này cậu ta đã học được cách, chọc vào mắt, vào mặt, vào cổ.

“Anh làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp đấy biết không! Tôi sợ lắm! Ôi mẹ ơi!”

Máu tươi b.ắ.n ra, m.á.u phun thẳng lên trên áo cưới cùng với trên mặt Tiểu Hoàng, nhưng cậu ta không còn để ý đến gì nữa cả, chỉ sợ Diệp Thành Văn không c.h.ế.t được lại cho cậu ta một đòn phản công.

Cậu ta biết người này biến thái đến cỡ nào.

Cơ bắp cứng rắn như sắt, dùng đao cũng không dễ đ.â.m vào, thân cao gần 2 mét, một cú đánh dùng hết sức có thể đánh nát đầu của người ta.

Chỉ cần anh ta chưa chết, tấn công ngược lại là có thể đánh cho Tiểu Hoàng trở về lại bụng mẹ.

Cậu ta thực sự rất sợ!

“Anh c.h.ế.t chưa…Anh c.h.ế.t chưa hả…Anh c.h.ế.t nhanh lên, tôi xin anh đấy…Anh thực sự quá đáng sợ….Tôi sợ muốn chết! Anh làm ơn c.h.ế.t nhanh đi…Thật sự làm tôi sợ muốn chết!”

Cậu ta vừa run rẩy vừa cầm d.a.o đ.â.m nát mặt Diệp Thành Văn.

Diệp Thành Văn quả thực còn chưa chết, nhưng chất độc quá mạnh khiến anh ta không nhúc nhích được, lại bởi vì không có ý thức nên thậm chí không cảm thấy đau đớn.

Con mắt bị đ.â.m nát mất một con, một con khác hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng.

Bộ dáng hung ác kia khiến Tiểu Hoàng càng sợ hãi không thôi, nằm rạp trên mặt đất đeo găng tay lên, sau đó nhặt lấy con sứa độc liều mạng nhét vào trong miệng Diệp Thành Văn.

“Đến thế này mà cũng không c.h.ế.t sao? Anh là quái vật gì vậy hả... Ôi mẹ ơi, thế giới này làm sao vậy chứ...”

Tiểu Hoàng dùng hết sức lực từ khi còn b.ú sữa mẹ ra, dùng sức nặng cơ thể mình nhét cả hai con sứa độc vào miệng anh ta, cuối cùng lại tháo găng tay lau trán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-415.html.]

Cả người cậu ta ướt đẫm mồ hôi như mới được vớt ra khỏi nước.

Diệp Thành Văn không nhúc nhích được, trong miệng nhét đầy đồ vật, hàm dưới nhô ra theo một góc độ quỷ dị, miệng há hốc, hàm bị kéo căng đến trật khớp, chất độc tràn ra khiến anh ta gần kề bên bờ vực tử vong.

Tiểu Hoàng nhặt đao lên, nhớ lại khi mình đi chợ mua thịt, người ta thường không chặt thịt mà dùng lưỡi d.a.o cắt qua cắt lại.

Vì vậy cậu ta lại lần nữa run rẩy nhặt đao lên, cắt qua cắt lại.

Khương Nặc chính là cầm đao đ.â.m vào cổ... Đây chắc chắn là điểm yếu của bọn họ...

Đầu óc Tiểu Hoàng trống rỗng, chỉ còn lại hai tay không ngừng cắt, cuối cùng lưỡi đao đụng phải trở ngại mới phát hiện mình đã cắt đến xương cổ.

Cuối cùng Diệp Thành Văn cũng không còn tiếng động.

Tiểu Hoàng lúc này mới phản ứng lại, thở hổn hển ném d.a.o đi, bò đến góc phòng nôn mửa.

Mùi m.á.u tươi trong gian phòng này đã có thể so với mùi của lò mổ rồi...

“Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp... Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp... Chết tiệt, cũng may không có việc gì.” Cậu ta nôn một lúc rồi cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Lúc này, trong và ngoài phòng đều hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.

Tiểu Hoàng thật sự không có cách nào ở lại căn phòng chứa đầy xác c.h.ế.t này nữa, tay chân cậu ta như nhũn ra, đứng cũng không đứng lên nổi, chỉ có thể từ từ bò ra ngoài.

...

Diệp Huy Dương đột nhiên rời đi, bọn tay chân cũng đi theo, Diệp Thành Văn đi vào trong nhà, bên ngoài chỉ còn lại Văn Viễn Tùng đang quỳ ở đó, vẻ mặt đầy tội lỗi.

Dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, hai chân đã sớm tê dại.

Muốn nhân cơ hội không có ai ở đây đứng lên nghỉ ngơi một chút, nhưng lại sợ Diệp Thành Văn đột nhiên bước ra rồi lại phải chịu khổ không đáng có.

Ngay sau đó, trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai thê lương.

Trong màn đêm tối tăm, đèn lồng đỏ bao phủ đầy đầu, tiếng hét kia vô cùng quỷ dị khiến Văn Viễn Tùng dựng cả tóc gáy.

Không lâu sau, trong phòng có tiếng động truyền ra.

Là tiếng người đang thở dốc mãnh liệt.

Trong lòng Văn Viễn Tùng bất an nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, ông ta nhìn thấy bên trong cánh cửa nhẹ nhàng lay động, có một người mặc áo cưới màu đỏ, trên đầu đầy máu, từ trong đám xác c.h.ế.t chậm rãi bò ra.

Người đó thở hổn hển, ngẩng cao đầu, dùng cả tay chân bò về phía ông ta.

Văn Viễn Tùng sống đến tuổi này cũng không phải là người chưa từng trải sự đời.

Nhưng giờ khắc này, trái tim ông ta vẫn suýt ngừng đập vì sợ hãi!

“Quỷ a!!!”

...

Khương Nặc biết Diệp Huy Dương có thể nhìn thấy mình.

Tốc độ của cô rất nhanh, chợt lóe lên ngã lăn xuống đất ở góc c.h.ế.t của tầm mắt, nhưng chỉ cần chú ý thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cái bóng kia.

Nhưng mục đích của cô là để dẫn Diệp Huy Dương đến một nơi không người để ra tay.

Vốn cho rằng có ba người đuổi theo mình, kết quả là lưu lại một người.

Cũng may cô đã dự đoán trước được khả năng này, cho Tiểu Hoàng biện pháp để tự bảo vệ mình, việc còn lại thì phải xem chính cậu ta.

Khương Nặc nhanh chóng chạy vào sâu trong núi rừng.

Nhưng tốc độ của Diệp Huy Dương rõ ràng nhanh hơn cô, Khương Nặc có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ông ta đang không ngừng đến gần.

Nếu như không phải cô luôn núp ở phía sau tảng đá, liên tục chạy về các hướng khác nhau thì e rằng bóng lưng của cô đã lọt vào tầm ngắm của Diệp Huy Dương, ông ta có thể nổ súng.

Diệp Huy Dương rất mạnh, trước mắt xem ra, lực lượng và tốc độ đều cao hơn cô.

Chắc hẳn Diệp Huy Dương cũng nhận ra điều này nên cứ đuổi theo không bỏ.

Khương Nặc đi vào trong một mảnh rừng khô, ánh mắt lạnh lùng. Cô dùng tai xác nhận khoảng cách của mình với Diệp Huy Dương, một giây sau, cả người tiến vào trong không gian.

Cho dù Diệp Huy Dương có kiêu ngạo đến bao nhiêu thì hôm

Loading...