Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:23:09
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa đường chỉ nghỉ ngơi một lần, doanh địa đã ở trong tầm mắt.

Sau cơn mưa lớn, Chu Duyệt Nghiên được chuyển đến trung tâm nghiên cứu Hải Thành, sau đó đến căn cứ Thái Thương, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy thảm trạng của ngày tận thế.

Thành thị bị hủy diệt, thế giới hoang vu, đêm vĩnh cửu và giá lạnh vô tận.

Lạnh như vậy, trên đường gần như đã không còn thấy bất cứ ai. Trên con đường dài dằng dặc, toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn lại chiếc xe này còn sống, vô cùng cô đơn.

Nhìn những thứ này, cô ấy không khỏi cảm thấy may mắn vì sự kiên trì của mình.

Nhiều lắm là nửa năm sau, nhóm lương thực đầu tiên sẽ chín.

Có ăn mới có thể sống sót.

Chỉ có sống sót mới có hi vọng.

Cho dù chỉ ăn nhiều thêm một miếng cũng tốt, căn cứ có thể giữ chân càng nhiều người hơn, từ đó để vận hành, để phát triển.

Lúc đi vào khu biệt thự, Khương Nặc dừng xe lại.

Cô thương lượng với mấy người trên xe một chút, xem ý của bọn họ.

Chim biến dị rất hung bạo, Chu Duyệt Nghiên không xử lý được, phải do Ngôn Tử Phàm quản.

Ngoại trừ chim biến dị thì trong tương lai còn sẽ có những sinh vật biến dị khác, không thích hợp để nuôi dưỡng ở nơi có nhiều người.

Những vật tư đổi được lần này cũng đủ để bọn họ làm một phòng thí nghiệm đơn giản.

Còn Đường Nguyệt thì rất đơn giản, bà ấy chỉ muốn không bị quấy rầy.

Khương Nặc suy nghĩ một chút, quyết định dọn dẹp một căn nhà khác ở trong khu biệt thự.

Chọn tới chọn lui, chọn trúng một căn biệt thự bên cạnh doanh địa.

Căn biệt thự này gần như là lớn nhất, cũng xa hoa nhất trong cả khu biệt thự, có một khoảng sân nhỏ độc lập, chỉ là bị ngâm mình trong nước lũ lâu ngày, sau đó lại bị mưa axit làm cho thay hình đổi dạng.

Chỉ mất vài phút là có thể đi bộ đến doanh địa, cũng khá thuận tiện.

Tuy nhiên, căn nhà này đã bị hư hỏng nhiều chỗ, môi trường cũng bẩn, toàn bộ mạch điện bị hư hỏng, vách tường bong tróc, tầng hầm còn bị bùn lấp kín, trong thời gian ngắn là không thể nào ở được.

Khương Nặc định đưa người đến biệt thự số 3 ở trước, sau đó nói sau.

Chu Duyệt Nghiên nhìn chỗ đó, cũng cảm thấy hài lòng.

Đỗ xe xong, Khương Nặc nghe thấy một loạt tiếng chân chạy dồn dập, là A Muội đang lao tới.

TBC

Từ một con ch.ó con còn vương mùi sữa được cô nuôi nấng, đến bây giờ đã là một con ch.ó khổng lồ đang phi nước đại.

Nhận thấy Khương Nặc trở về, nó “gâu gâu gâu” không ngừng chạy tới.

Lúc này Khương Nặc đã rất khó có thể bế nó lên, chỉ có thể đứng đó ôm cổ nó.

A Muội kích động cọ lên người Khương Nặc, vừa cọ, vừa ngửi.

Nhưng Khương Nặc đã thay quần áo trước đó, nó không ngửi thấy mùi hương gì khả nghi, vui vẻ đi vòng quanh Khương Nặc.

Trở lại doanh địa, lúc này mọi người còn chưa rời giường, nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của A Muội nên Vu Nhược Hoa mới tỉnh dậy, nhìn thấy con gái lại dẫn theo mấy người trở về liền nói.

“Mau vào nhà đi, bên ngoài quá lạnh! Vào đây sưởi ấm!”

Tiến vào biệt thự số 3, Vu Nhược Hoa phát huy kỹ năng xã giao trâu bò của mình, nhanh chóng sắp xếp phòng của Đường Nguyệt, lại lấy chăn đệm cho bọn họ.

Tầng một vừa vặn có hai phòng ngủ, Vu Nhược Hoa bình thường cũng hay dọn dẹp, đều rất sạch sẽ, trải giường chiếu, đốt chậu than lên là có thể nghỉ ngơi trước.

Lúc này, mấy người Lý Mộng, Ngô Đại Hà cũng đều tới.

Rời đi lâu như vậy, mọi người ít nhiều cũng có chút lo lắng.

Khương Nặc nói với Lý Mộng: “Đi đường mấy ngày nên cũng hơi mệt, tôi ngủ một giấc trước đã. Lần này tôi tạm thời không đi nữa, có chuyện gì từ từ nói sau.”

Lý Mộng gật đầu.

Khương Nặc để ý thấy Lý Mộng có vẻ hốc hác, dường như trong lòng đang lo lắng chuyện gì đó.

Suy nghĩ một chút, ít nhiều có thể đoán được đại khái là cái gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-353.html.]

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nói chuyện.

Cô đưa chìa khóa xe cho Ngô Đại Hà, nói với anh ta: “Đồ trên xe không cần dỡ xuống, lái xe vào rồi đỗ xe là được.”

“Được.” Ngô Đại Hà nhận lấy chìa khóa, quay người đi ra xe.

Liếc thấy Lâm Khiếu đang ngây ngốc đứng đó, anh ta nhịn không được gõ vào trán Lâm Khiếu, đánh thức anh ta: “Tới đây làm việc.”

Về nhà đúng là thoải mái.

Sau khi tiến vào đêm vĩnh cửu, các đường ống đều bị đóng băng nghiêm trọng, máy nước nóng đã lâu lắm rồi không được dùng tới.

Nước dự trữ không hề thiếu, chỉ là mỗi ngày muốn lấy nước thì phải tốn công hơn một chút mà thôi.

Vu Nhược Hoa đun cho cô mấy thùng nước ấm lớn đổ vào bồn tắm, lại chuẩn bị sẵn mấy thùng nước ấm để cô tự thêm.

Khương Nặc ở bên ngoài tắm bằng nước suối cũng đã quen, hiện tại cả người ngâm trong nước nóng, cảm giác vẫn rất khác biệt.

Tắm rửa thoải mái xong, cô thay một bộ đồ ngủ thoải mái, ngồi ở trên lầu hai lau tóc.

Vu Nhược Hoa khó tránh khỏi lo lắng sau khi cô đi ra ngoài quá lâu, bà ấy kéo cô lại nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa ra kết luận: Gầy đi rồi.

“Có phải ăn cơm không ngon miệng không?”

Khương Nặc thành thật thừa nhận: “Có một chút.”

Cũng không phải là không có điều kiện, nếu cô muốn ăn cái gì thì cứ tìm cơ hội vào trong nhà trên cây ăn là được, nhưng nhiều khi chỉ là không muốn ăn.

Khi đói bụng thì kiếm gì đó ăn đại một chút, mệt mỏi thì nằm xuống chợp mắt một hồi.

Trong khoảng thời gian này quả thực cô đã gầy đi không ít, nhìn vào gương thấy cằm có nhọn hơn, nhưng cân nặng lại chỉ giảm xuống chưa tới 3kg, có thể là do cô kiên trì tập luyện.

Vu Nhược Hoa muốn đi làm đồ ăn, nhưng từ khi tiến vào thời kỳ đêm vĩnh cửu thì bà ấy không còn ra bên ngoài biệt thự nấu cơm nữa, phòng bếp lại ở lầu một, có lẽ lúc này mấy người Đường Nguyệt đều đang nghỉ ngơi nên chỉ báo tên mấy món, bảo Khương Nặc lấy ra từ không gian.

Canh sườn nấu ngô, cơm, rau xào, đồ chua.

Ăn một bữa nóng hổi.

Dưới sự giám sát của mẹ, Khương Nặc ăn hai bát cơm và hai bát canh, no đến mức cả người không muốn động đậy, liền lấy chăn quấn quanh người ngồi ở bên cạnh mẹ xem phim với bà ấy.

Vu Nhược Hoa cũng không tập trung xem bộ phim gia đình cẩu huyết này cho lắm, vừa xem vừa nói chuyện.

Nhưng mà đối với nam diễn viên chính thì bà ấy lại khen không dứt miệng: “Nam diễn viên này mày rậm mắt to, nhìn đẹp trai biết bao nhiêu, cũng không biết còn sống hay không nữa.”

Khương Nặc bị giọng điệu của bà ấy chọc cười.

Thẩm mỹ của các mẹ chính là đàn ông có bộ dáng ngay thẳng, mày rậm mắt to.

”Dáng dấp rất giống Lâm Khiếu.” Khương Nặc nói.

Vu Nhược Hoa gật đầu: “Rất giống.”

Khương Nặc cầm ly trà sữa nóng uống một ngụm, uống xong thuận tay đặt ở trên chiếc bàn bên cạnh sô pha.

Cái bàn này là mới thêm vào.

Thật ra khi vừa trở lại biệt thự số 3, cô liền phát hiện trong nhà có thêm không ít đồ vật, có bàn ghế tiện dụng, cũng có những bức tượng gỗ nhỏ được điêu khắc rất đẹp, thậm chí nhà bếp còn có một cái giá rất đặc biệt chuyên để cất dao.

Chắc hẳn đều do Lâm Khiếu làm.

Xem ra mấy ngày nay, tâm tư anh ta rất thân thiện.

“Mẹ, mẹ thích Lâm Khiếu không?” Khương Nặc hỏi.

“Tính tính cậu ta rất tốt, miệng ngọt, lại chịu khó, có khả năng làm việc, là người có thể dựa vào.” Vu Nhược Hoa nói: “Nhưng mẹ không chỉ thích cậu ta mà cũng thích Lý Mộng, Ngô Đại Hà, đối với mẹ mà nói thì bọn họ ai cũng như nhau cả.”

Bà ấy nói xong, chọc một cái lên trán Khương Nặc.

“Mẹ biết con muốn nói gì, đừng có nói bóng nói gió với mẹ. Trong lòng mẹ hiểu hết mà, bây giờ đã là thế đạo gì rồi mà mẹ còn có thể can thiệp chuyện con thích ai hay sao? Lâm Khiếu có lấy lòng mẹ cũng vô dụng, cậu ta làm đồ cho mẹ thì mẹ cũng không phải là lấy không mà, suy cho cùng thì cũng phải xem ý con thế nào đã.”

Khương Nặc cười cười, dựa vào cánh tay bà ấy: “Mẹ là tốt nhất.”

Xem xong hai tập phim, vừa vặn Ipad hết pin nên Nhược Hoa liền giục Khương Nặc đi ngủ.

Khương Nặc chui vào chăn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Loading...