Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:11:18
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huấn luyện viên Vương lắc đầu, hiển nhiên không tin lời cô nói.

Nếu như người đã luyện đánh nhau mấy năm, anh ta có thể nhìn ra được.

Mà cô gái này căn bản không giống, nhìn qua vừa trắng vừa mềm, không biết có phải là người nổi tiếng trên mạng đến chỗ anh ta xin học để quay video tư liệu sống ở đây không.

Dạy loại người này rất đau đầu, không nghiêm túc thì không được, nhưng nếu nghiêm túc, luyện kiến thức cơ bản mấy ngày, cô ấy sẽ ồn ào rằng mình không chịu nổi.

“Tiểu Khương, hay là cô chọn một lớp nghiệp dư trước đi, chờ luyện một hai năm rồi tôi sẽ dạy cho cô.”

Khương Nặc cau mày.

Xem ra người này sẽ không dễ dàng dạy dỗ cô.

“Như vậy đi.” Khương Nặc nói: “Chúng ta thực chiến một chút.”

“Cô với tôi?” Vẻ mặt Huấn luyện viên Vương rất đặc sắc, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tôi không muốn bắt nạt người khác.”

“Anh có thể coi tôi là người đến phá quán.” Khương Nặc nhìn anh ta, biểu cảm trên mặt mang theo chút khiêu khích: “Huấn luyện viên Vương dám ứng chiến không?”

Huấn luyện viên Vương mỉm cười lắc đầu.

Kế khích tướng này thực sự vô dụng với anh ta, tựa như một đứa trẻ mẫu giáo khiêu khích người lớn vậy.

“Vậy được rồi, tôi sẽ hạ thủ lưu tình.” Huấn luyện viên Vương hoạt động cổ một chút, tự tin nhìn Khương Nặc.

Anh ta cảm thấy có thể cho cô kiến thức một chút về trình độ chuyên nghiệp, sớm đánh trống lui quân.

Anh ta lấy ra hai đôi găng tay, đưa một bộ cho Khương Nặc.

“Không cần.” Khương Nặc từ chối, đeo găng tay sẽ đánh mất rất nhiều tính linh hoạt.

Nhảy lên võ đài, Khương Nặc hơi hoạt động tay chân một chút, kéo áo khoác trên người xuống, chỉ để lại một cái áo ba lỗ vận động.

Chân dài eo nhỏ, làn da trắng nõn, dung mạo thanh lệ.

Nơi nên có đều có, thứ không nên có cũng không nhiều.

Huấn luyện viên Vương tự biết mình là người quy củ, nhưng vẫn nhịn không được nhìn thêm đôi lần.

Anh ta nhìn dáng người của Khương Nặc, Khương Nặc cũng đang quan sát anh ta.

Không hổ là vận động viên võ thuật đối kháng chuyên nghiệp, tuy đã nghỉ ngơi nhiều năm nhưng cơ bắp toàn thân vạm vỡ săn chắc, vóc dáng cao lớn, lực bộc phát hẳn là rất mạnh.

Bất kể là sức mạnh hay là độ nhạy bén, đều mạnh hơn Khương Nặc quá nhiều.

Sau khi nhanh chóng định ra chiến lược cận chiến, tốc chiến tốc thắng, toàn thân Khương Nặc căng thẳng.

“Bắt đầu!”

Theo giọng nói của huấn luyện viên Vương, hai chân Khương Nặc đồng thời phát lực, toàn bộ thân thể trong nháy mắt đột tiến đến trước mặt anh ta. Huấn luyện viên Vương thấy động tác của cô, dự đoán chính xác phương hướng của cô, thân thể hơi nghiêng, né tránh một quyền.

Nhưng mục tiêu công kích của Khương Nặc không phải là khuôn mặt của anh ta mà là đánh thẳng vào yết hầu.

Để khoe khoang kỹ năng của mình, huấn luyện viên Vương chỉ lơ đãng tránh chiêu, nhưng cũng vì vậy mà trúng chiêu, nắm đ.ấ.m của Khương Nặc đã sượt qua cổ họng anh ta.

Mặt Huấn luyện viên Vương lập tức đỏ bừng.

“Dừng lại!”

Anh ta che cổ ho khan vài tiếng, có chút tức giận nhìn Khương Nặc: “Khụ khụ... Cô không hiểu quy tắc của đối kháng tự do sao? Những bộ vị như mắt, yết hầu, cái ót, hạ bộ là không thể công kích!”

Trong lòng Khương Nặc có chút thất vọng.

Thứ cô muốn học là thủ đoạn có thể giữ mạng chứ không phải là mấy thứ hoa hòe hoa sói.

Mấy đòn hiệu quả nhất mà không thể dùng, vậy còn học làm gì?

Khi thật sự cần đánh nhau giữ mạng, sẽ không phải là anh tới tôi đi mà là tìm tất cả những công cụ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương, không từ thủ đoạn cướp đi tính mệnh kẻ địch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-32.html.]

Mà vừa nãy, cô thậm chí còn kiềm chế một chút sức lực, nếu không cú đ.ấ.m nặng nề này đánh thẳng vào yết hầu của anh ta có thể khiến anh ta không thể thở được trong thời gian ngắn, lộ ra sơ hở.

Nếu như cô muốn g.i.ế.c anh ta, vừa rồi anh ta đã c.h.ế.t rồi.

“Làm lại lần nữa đi.” Huấn luyện viên Vương cảm thấy có chút mất mặt, sau khi điều chỉnh trạng thái, một lần nữa hạ lệnh: “Bắt đầu!”

Vẻ mặt của Huấn luyện viên Vương trở nên càng thêm nghiêm túc, lực công kích, tốc độ cũng càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa còn sử dụng các đòn tấn công liên hoàn nhỏ.

Khương Nặc rất ít khi gặp phải kỹ xảo tấn công liên tục như vậy, không để ý bị đánh ngã xuống đất.

Cô chịu đựng cơn đau, lập tức bật dậy khỏi mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất tung ra những đòn tấn công dồn dập về phía huấn luyện viên Vương.

Chọc mắt, chọc tai, khóa cổ, thúc đầu gối, đá hạ bộ…

Hoàn toàn là cách đánh lấy mạng người làm mục đích, đấu pháp lấy mạng đổi mạng.

Mà phòng thủ của Huấn luyện viên Vương, dưới cái nhìn của cô quả thực chính là trăm ngàn chỗ hở.

Trong mười mấy hơi thở ngắn ngủn, cô ít nhất có năm cơ hội không sử dụng đến không gian cùng vũ khí, khiến Huấn luyện viên Vương mất đi sức chiến đấu, cũng có thể tay không g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

Nếu như dùng tới không gian và d.a.o găm, chí ít anh ta đã c.h.ế.t hơn mười lần.

Nếu như dùng tới đao...

Huấn luyện viên Vương dù đã trải qua hàng trăm trận chiến nhưng cũng chưa từng gặp đối thủ hung hãn cùng không muốn sống như vậy, nhất thời tiết tấu rối loạn, ngoại trừ phòng thủ một cách bị động thì hoàn toàn không có cách nào khác.

TBC

Mãi tới khi bị cô ép lui tới rìa võ đài, không thể lui được nữa mới hét lên: “Ngừng ngừng ngừng!”

Khương Nặc nhanh chóng lùi về phía sau, thở hồng hộc ngồi xổm xuống chống đỡ thân thể, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của huấn luyện viên Vương.

Kẻ địch có thể chơi xấu bất cứ lúc nào, đây là bài học và kinh nghiệm có được bằng máu.

“Tiểu Khương, cô không thể đánh như vậy được.” Huấn luyện viên Vương thở dài nói: “Chúng ta là đang đối kháng tự do, không phải liều mạng!”

Khương Nặc lắc đầu.

Cô hiểu được mình không học được gì ở nơi này.

“Quên đi.”

Cô nhặt áo khoác chống nắng mặc vào, đi ra khỏi võ đài, ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên Vương: “Tôi không có thời gian chơi ở đây... quấy rầy rồi, tạm biệt.”

Nhìn bóng người mảnh khảnh kia rời đi, huấn luyện viên Vương khẽ thở dài, gọi cô lại: “Chờ một chút, cô đi theo tôi.”

Sau khi nói xong, huấn luyện viên Vương dẫn theo Khương Nặc đi tới phòng nghỉ của mình, từ trong ngăn kéo tìm ra một cái USB.

“Tôi biết cô muốn là cái này.”

Khương Nặc nhận USB, nhíu mày, nhìn anh ta với vẻ dò hỏi.

“Ở đây có một số kỹ xảo nhỏ nhưng đều bị nghiêm cấm sử dụng trong thi đấu, bình thường cũng không được dùng nên tôi cũng không luyện nhiều. Nếu cô cảm thấy hứng thú thì có thể trở về tự mình học một chút.” Huấn luyện viên Vương lại nói thêm: “Tôi biết cái mà cô muốn học là sát chiêu, hôm nay đã thu phí buổi học thử của cô cũng không thể nhận không được.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Không cần tiền.” Huấn luyện viên Vương nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, tố chất cơ sở của cô vẫn còn thiếu sót. Đừng xem thường cái này, bất cứ chuyện gì, nền tảng vững chắc mới là chỗ dựa cường đại nhất.”

“Cảm ơn, thụ giáo.” Khương Nặc cất USB đi.

Huấn luyện viên Vương lại nhìn cô một hồi, nhịn không được nhíu mày khuyên nhủ: “Tôi sẽ không hỏi vì sao cô phải làm như vậy, một cô bé như cô có thể cũng có chỗ khó xử của mình, nhưng tôi phải nhắc nhở cô, bạo lực không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, nếu có chuyện gì tốt nhất vẫn nên tìm cảnh sát.”

Khương Nặc lắc đầu, cũng không giải thích gì.

So với người bình thường, huấn luyện viên Vương tinh thông võ thuật đối kháng, luyện tập nhiều năm, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ở tận thế có thể sống sót, chẳng qua... anh ta cần phải thích ứng với quy tắc của tận thế.

Nếu như tương lai còn có ngày gặp lại, không biết anh ta nhớ lại câu khuyên bảo hôm nay sẽ có cảm thụ gì đây?

Trước khi đi, Khương Nặc để lại một câu: “Huấn luyện viên Vương, hy vọng gặp lại.”

Huấn luyện viên Vương sững sờ.

Nhưng bóng dáng Khương Nặc đã rời đi, để lại huấn luyện viên Vương không hiểu ra sao đứng tại chỗ.

Loading...