Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:11:10
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thảo nào.” Tưởng Chí Xuyên a lên một tiếng, nhìn chằm chằm Trâu Dũng: “Xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng là người tình nhỏ của anh, tới làm kẻ lừa gạt cho anh nữa.”

Trâu Dũng vội vàng lắc đầu: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, người anh em, người ta có thể coi trọng tôi sao? Tôi nói thật với anh, nhóm thuốc này anh muốn thì lấy, không muốn thì thôi đi vậy, cô ấy cũng không cùng ngành với chúng ta, quyên tặng cũng không có khả năng mỗi tháng đều quyên, không mua bán lâu dài được, cho nên tôi mới xem ý của anh trước, chứ không phải kiếm lời được thêm 100 ngàn tệ, dù sao chúng ta mới là quan hệ hợp tác lâu dài.”

Sau một loạt các đòn kết hợp, cuối cùng Tưởng Chí Xuyên mới ký hợp đồng.

Bán ra được nhóm hàng này với giá mong muốn, Trâu Dũng đương nhiên sẽ không nuốt lời, lập tức chuyển khoản 20 ngàn tiền trà nước cho Khương Nặc.

Sau khi Khương Nặc nhận được thông báo chuyển khoản, đã đến cửa tiểu khu.

Đôi mắt cô tối sầm lại.

Tiền trà nước đã tới tay, nói rõ Tưởng Chí Xuyên đã mua nhóm thuốc kia, xem ra ngày mai cuối cùng cũng phải hoạt động gân cốt một chút.

Ngày hôm sau, ngày mùng 9 tháng 7.

Nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng cao, sáng sớm đã 40 độ.

Nhưng Khương Nặc không có thời gian nghỉ ngơi, cả ngày đều bôn ba ở bên ngoài tích trữ hàng, lại dẫn Vu Nhược Hoa đi ăn buffet thịt nướng đắt nhất, 1688 tệ một người.

Gọi điện thoại đến hỏi mới biết, gần đây kinh doanh ảm đạm, nhà hàng luôn luôn cao quý lạnh lùng cũng giảm giá, thành 1388 tệ một người.

Khương Nặc bớt đi số đuôi, nói cho Vu Nhược Hoa là 138 tệ một người, hai ngày nay bà tự giác nấu cơm kiếm lời được chút tiền nhỏ, cũng đắc ý.

Phong cách kiểu Nhật, phòng nhỏ độc lập.

Lên trước mấy đồ ăn, trong chén dĩa nho nhỏ là một thịt cá nhỏ củ cải sợi, đậu hũ phô mai, Vu Nhược Hoa còn chưa ăn ra được gì đã hết.

“Nhà này trang trí xinh đẹp, nhưng không có lợi ích thực tế như lần trước.” Bà đánh giá.

Nhân viên phục vụ mặc áo đuôi ngắn kiểu Nhật tiếp tục mang thức ăn lên, vừa lên món vừa giới thiệu: “Đây là hàu Pháp, kết hợp với trứng cá hồi.”

“Đây là nhím biển tím, kết hợp với rượu mai lạnh. . .”

Lần lượt lên một số món ăn kèm, Vu Nhược Hoa cũng chưa ăn ra được vị gì, đã cảm thấy rất lợi hại, nhìn những món ăn đắt đỏ tinh xảo này, Khương Nặc cũng hơi cảm thán, cô đã trải qua mười năm tận thế, lúc đói bụng mọi người cái gì cũng có thể móc ra để ăn cho no bụng, thậm chí đồng loại tương tàn.

Con người có lẽ thật sự tác động đến tự nhiên quá nhiều.

Những lời phàn nàn của Vu Nhược Hoa hoàn toàn biến mất khi những đĩa thịt bò thượng hạng m12, m10, m6 được đưa lên bàn, bà chưa từng thấy thịt bò nào đẹp như hoa tuyết như thế, vẻ mặt hớn hở bắt đầu gắp lên trên vỉ nướng.

Những loại thịt chỉ có m6 là có thể gọi không giới hạn, Khương Nặc vừa ăn vừa thu một ít vào trong không gian.

Sau khi ăn uống no nê, cô nhận được điện thoại của Trâu Dũng, bảo cô đến lấy hoá đơn nhận hàng.

Khương Nặc bảo mẹ về nhà trước, bản thân mình gọi điện thoại cho Lưu Mân, rồi đi đến nơi mà Trâu Dũng đã gửi vị trí cho, là một nhà kho cỡ lớn.

Sau khi Khương Nặc vận động thì đi mua thức ăn cùng mẹ, lại nhận được điện thoại của Trâu Dũng, nói là có thể nhận hàng rồi.

Trâu Dũng đã chờ từ sớm, 500 ngàn thuốc, cũng chỉ xếp trong 30 thùng, một chiếc xe hàng nhỏ là đủ xài, Trâu Dũng lấy danh sách ra, bảo Khương Nặc nghiệm thu số lượng, Khương Nặc nhìn sơ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-28.html.]

“Chuyện ngày hôm qua còn phải cám ơn cô, cô vừa đi, Tưởng Chí Xuyên đã vội vã ký hợp đồng.” Trâu Dũng cười nói: “Hôm nay anh ta cũng tới nhận hàng.”

Nói xong, anh ta vội vàng bổ sung: “Cô yên tâm, tôi bảo anh ta hai tiếng nữa tới, tuyệt đối không trùng thời gian với cô, tránh cho hai người chạm mặt.”

Nghe anh ta nói như vậy, Khương Nặc không nhịn được nhìn Trâu Dũng thêm một cái, Trâu Dũng này kiếm tiền thì kiếm tiền, tâm địa cũng tạm được, trên đời này chung quy vẫn là người tốt hơn so với nhiều người xấu, đáng tiếc đến mạt thế, người tốt đều khó mà sống sót được, mới dẫn đến khắp nơi đều là ác ma.

Bảo xe hàng nhỏ trực tiếp đến chỗ Lưu Mân, Khương Nặc ở cửa hàng trà sữa đối diện mua một đống để uống, bên cạnh là thịt dê xiên nướng, trời nóng như này dĩ nhiên buôn bán ảm đạm, Khương Nặc đi lên nói muốn 300 xiên, sau đó ngồi ở trong tiệm trà sữa, uống nước ăn xiên nướng, chờ những thứ còn lại làm xong.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cô ở xa xa nhìn thấy cửa nhà kho, một chiếc xe tải khác đã xếp xong thùng hàng.

Khương Nặc lượn ra ngoài gọi một chiếc xe, cho tài xế 100 tệ, bảo ông ấy dừng ở ven đường trước.

Cũng không lâu lắm, quả nhiên Tưởng Chí Xuyên đã đi tới, anh ta trực tiếp lên ghế phụ của xe hàng, sau khi lái xe đi, Khương Nặc lập tức bảo tài xế đuổi theo.

Không nghĩ tới, một lần lái xe đã trực tiếp ra khỏi nội thành.

Càng đi nơi có người ở càng thưa thớt, dáng vẻ của Khương Nặc cũng thả lỏng, dù sao khắp nơi đều là camera giám sát, không thuận tiện.

Tài xế chạy xe đen thấy cô là một cô gái, cũng không nghĩ nhiều như vậy, cả đường nói chuyện phiếm.

TBC

Ông ấy cũng không phải là chuyên chạy xe trái pháp luật, chỉ là gần đây khắp nơi đều đình công ngừng kinh doanh, ông ấy cảm thấy quá nhàn rỗi, không bằng ra ngoài chạy xe kiếm ít tiền, dù sao hiện tại cũng không ai quản.

“Con gái tôi năm ngoái thi được 985 điểm, chuyên ngành cũng rất tốt, chỉ là đi hơi xa nhà một chút, tôi đi ra ngoài kiếm thêm ít tiền, chờ khai giảng, tất cả đều cho nó để tiêu vặt, con gái ấy à, trong tay không có tiền, muốn ăn cái gì đó mình thích mà không được, khó chịu biết bao.”

Ông chú nói đến con gái, thần thái vừa kiêu ngạo vừa dịu dàng.

Khương Nặc không nhịn được nghĩ đến Vu Nhược Hoa, lúc cô ở trường cấp 3, Vu Nhược Hoa cũng đi sớm về muộn buôn bán kiếm tiền như này.

“Tôi đã nghĩ, nhân lúc nghỉ hè, dẫn nó đi du lịch một chuyến, kết quả cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này, nếu không phải vì cuộc sống, hiện tại ai lại đi ra khỏi nhà vào ban ngày chứ?”

Mặc dù Khương Nặc không nói gì, nhưng ông chú vẫn tiếp tục trò chuyện: “Mẹ già của tôi còn gọi điện tới, nói năm nay thời tiết thật quái dị, trước đó giữa mùa đông nóng tới 30 độ, mùa xuân lại có mưa đá, tháng tư lại có tuyết rơi, bây giờ thì càng ngày càng nóng, mẹ già cứ nói là trời sinh kỳ quái, là thế đạo sắp loạn rồi, nhất định muốn chúng ta nhanh chóng về nhà ở...

Khương Nặc nghe đến đó, trong lòng hơi động một chút: “Các cụ sống lâu, gặp nhiều, dĩ nhiên có sự sáng suốt của bọn họ, hiện tại trên Internet cũng có lời đồn thời tiết sẽ cứ xấu tiếp đi.”

Ông chú sửng sốt một chút, có khả năng không nghĩ tới một cô gái cũng nghe tin này.

Khương Nặc ngưng lại một chút: “Bây giờ trên đường cũng không có chuyện gì để làm ăn, cũng đã đình công rồi, còn không bằng nghe theo lời các cụ?”

Ông chú này cũng không biết có thực sự nghe lọt không, vẫn thuận miệng phụ hoạ với Khương Nặc, gật đầu nói: “Ha ha, nói đúng lắm, về nhà một chuyến cũng rất tốt, nông thôn so ra thì mát hơn so với thành phố.”

Hàn huyên cả đường, xe đen cũng đi theo xe hàng của Tưởng Chí Xuyên đến Vọng Tử Sơn ở ngoại ô thành phố.

Vọng Tử Sơn này là một cảnh khu, có thể đi cáp treo để lên, nhưng bây giờ một du khách cũng không có.

Khương Nặc trả tiền xuống xe, mượn sự yểm hộ của địa hình để quan sát từ xa, rất nhanh đã nhìn thấy Tưởng Chí Xuyên ở một toà nhà hai tầng nhỏ bên cạnh.

“Nhanh gọi mấy người đến, mang đồ vào.”

Lúc này, có một người khác mà Khương Nặc biết, xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Loading...