Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:09:52
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong bóng tối, Khương Nặc mặc một thân áo khoác màu đen, đeo túi đựng d.a.o găm lên thắt lưng, thận trọng tiến về phía trước.

Vừa đi, cô cũng kiểm tra đá, rừng cây, mặt đất để xem thử có dấu vết có người đi qua hay không.

Cứ đi không nhanh không chậm như vậy suốt cả 6 giờ.

Cuối cùng Khương Nặc cũng nhìn thấy một dấu vết tảng đá bị đập vỡ ở giữa một khe đá.

Cô ngồi xổm xuống nhìn kỹ, có rất nhiều đá vụn nằm rải rác trong đám cỏ dại ở dưới vách đá này.

Số đá vụn này là sau khi vách đá bị đánh vỡ rồi rơi xuống đây.

Khương Nặc đứng trước vách đá, đưa tay sờ chỗ bị đánh vỡ, cô đoán rằng người này cao hơn cô khoảng 18cm, vị trí này là có thể dùng nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào.

Cô cũng duỗi nắm đ.ấ.m ra, tưởng tượng ra hình ảnh kia.

Không ngoài dự đoán, chiều cao này chỉ có thể là Vũ Nô.

Người bên cạnh ông ta cũng không cao như vậy.

Người mà cô đang đuổi theo có dấu chân lớn, chiều cao cũng gần tương đương, như vậy có thể xác nhận đây chính là Vũ Nô.

Nắm đ.ấ.m của ông ta thực sự rất mạnh, rất khó có thể tưởng tượng rằng một người bình thường sẽ dùng nắm đ.ấ.m đi đ.ấ.m vào vách đá, đồng thời thật sự tạo ra các vết nứt.

Nếu như nắm đ.ấ.m này đánh lên người, gãy xương cũng là nhẹ.

Nhà họ Diệp phái một người đi ra ngoài làm việc mà đã như thế này, vậy thì ông chủ Diệp sẽ là người thế nào đây?

Ánh mắt Khương Nặc trở nên lạnh lùng.

Từ căn cứ đến núi Việt, cô đã đụng phải Vũ Nô vài lần, ở giữa lại có thêm cái hộp mà Chương Tam Bình mang theo.

Không biết ông ta đã lấy được bao nhiêu thông tin từ chỗ Nhân Nhân rồi.

Lần này gặp nhau ở núi Việt, vậy phải giải quyết ông ta.

Diệt trừ Vũ Nô rồi, sau này giao dịch với Giang Cầm cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Trong lòng đưa ra quyết định, Khương Nặc bắt đầu phân tích tại sao Vũ Nô lại phải đánh vào vách đá.

Cũng không thể là đánh chơi cho vui được, ông ta cũng không phải là người đầu óc có vấn đề.

Nhất định là ông ta có mục đích.

Bởi vì có hai ba chỗ bị vỡ, điều này nói rõ ông ta không chỉ đ.ấ.m lên đó một lần.

Khương Nặc ngẩng đầu nhìn vách núi này, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Vũ Nô đang tìm hang phải không?

Nghĩ tới đây, cô bắt đầu quan sát ngọn núi, tìm kiếm những vách núi sâu rồi cùng Border Collie leo lên.

Dần dần, dấu vết Vũ Nô lưu lại càng ngày càng nhiều.

Leo lên, mở đường, đều có thể tìm ra dấu vết để lại. Đi tiếp về phía sau, Border Collie đã nhớ kỹ mùi của Vũ Nô nên không cần Khương Nặc đi tìm, nó đi ở phía trước, dẫn đường cho Khương Nặc.

Một người một chó đi tới một thung lũng yên tĩnh, gần như sắp ra khỏi phạm vi bảo vệ của linh nguyên.

Nơi này có một vài cây cối đã c.h.ế.t héo, có cây lại còn sống.

Border Collie dừng lại trước một hang núi.

Khương Nặc lắng nghe tiếng động ở xung quanh rồi cũng đi tới.

“Ở bên trong sao?” Cô thấp giọng hỏi.

“Gâu!”

Sau khi xác nhận với Border Collie, Khương Nặc không lập tức tiến vào mà lấy đèn pin ra quan sát ở cửa hang.

Hang động này rất sâu, cũng không biết nó sẽ thông tới đâu.

Nhưng đứng ở trước cửa hang có thể cảm giác được bên trong có gió thổi tới, nói rõ hang động này có thông với một chỗ khác.

Nương theo từng đợt gió này còn có một mùi chua vô cùng khó chịu.

Khương Nặc không nghĩ nhiều, cô lấy ra một cái mặt nạ phòng độc đeo vào rồi nói với Border Collie: “Ở đây chờ tao, mày đừng đi vào.”

Nói xong, cô phát hiện cửa hang có gì đó không đúng, một tảng đá lớn đang lung lay sắp đổ.

Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh từ trong hang truyền ra, Khương Nặc đẩy con ch.ó ra, lách mình tiến vào trong hang.

Gần như đồng thời, tảng đá lớn ở cửa hang rơi xuống, chặn kín lối vào.

“Gâu!! Gâu!!” Border Collie sốt ruột, không ngừng sủa vang qua khe hở của tảng.

“Tao không sao.” Khương Nặc lặng lẽ tựa vào cửa hang, nói với bên ngoài: “Mày đừng sợ.”

Border Collie nghe được giọng nói trầm ổn của cô, cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, nhưng vẫn lo lắng đi vòng quanh cửa hang, cố gắng dùng đầu đẩy tảng đá ra xa.

“Đừng lộn xộn.” Khương Nặc lại nói.

Border Collie nghe lời ngừng lại, cách khe hở của tảng đá, nó nhìn thấy ánh mắt của Khương Nặc.

“Vũ Nô đã tiến vào, tảng đá ở cửa hang này là cạm bẫy mà ông ta bày ra.” Khương Nặc nói khẽ: “Nhưng tao cố ý tiến vào, tao muốn đi tìm ông ta, mày đừng có sốt ruột, cứ ngoan ngoãn đợi tao ở bên ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-276.html.]

Border Collie có thể không hiểu được từng chữ mà cô nói, nhưng nhất định nó có thể hiểu được ý cô.

“Đợi tao ở ngoài.”

Sau khi trấn an Border Collie xong, Khương Nặc đi vào trong hang.

Cô không đi quá xa mà tìm một vị trí có tầm nhìn rộng rãi, quan sát xung quanh trước.

Đây là một hang động tự nhiên rất sâu, cao và hẹp, rất kỳ lạ.

Ở bên ngoài có thể ngửi được mùi hôi thối nồng nặc như vậy, nói rõ bên trong chắc chắn có sinh vật.

Mơ hồ còn có thể nghe được một ít thanh âm hỗn loạn, trong lòng cô có một ít phỏng đoán nhưng còn cần chứng thực.

Xem ra Vũ Nô đã phát hiện ra cô sau khi cô đuổi theo suốt cả chặng đường nên ông ta mới thiết lập một cái bẫy ở cửa hang để chờ cô.

Nhưng cũng hợp ý cô.

Chiếc mặt nạ phòng độc mà Khương Nặc đeo che kín toàn bộ đầu và khuôn mặt.

Cô có cảm giác không quen lắm, ở một mức độ nào đó cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động của cô.

Để đề phòng, cô lại tìm ra một đôi găng tay len đeo vào, như vậy càng khiến cô cảm thấy không quen hơn.

Cho nên cô không vội vã đi vào trong mà đứng tại chỗ, hai tay thay phiên nhau sử dụng d.a.o găm để tiến hành một ít động tác chém, đ.â.m xuyên đơn giản.

Lại tập quen với nhịp thở khi đeo mặt nạ phòng độc.

Trong lúc này, cô nghe thấy ở phía xa càng có nhiều âm thanh ồn ào hơn, có cả những tiếng chít chít như của vô số con chuột, cũng có tiếng lộn xộn khi va vào vách đá.

Cô làm như không nghe thấy, đắm chìm trong tiết tấu của mình.

Khi cô cảm thấy độ linh hoạt của mình có thể phát huy được bảy tám phần mới chậm rãi đi vào trong.

Hang động này rất tối, không có một chút tia sáng nào. Bằng thị lực của Khương Nặc cũng chỉ miễn cưỡng nhìn rõ trước mắt, xa hơn một chút thì nhìn không thấy.

Vũ Nô kia nhất định là phải cầm đèn pin, chỉ cần ông ta còn ở đây thì rất dễ dàng phát hiện.

Động tĩnh ở phía xa cũng đã an tĩnh lại.

Khương Nặc đè nén tiếng hít thở của mình đến mức nhỏ nhất, chầm chậm đi về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, cô đi vào một hang động sâu hơn, đỉnh hang rất cao nhưng âm thanh chít chít kia cũng càng gần hơn. Phân tích hướng phát ra âm thanh, Khương Nặc chắc chắn rằng đó không phải là tiếng chuột.

Mà là một đàn dơi.

Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đàn dơi lít nha lít nhít đang treo mình ở trên vách đá.

Rõ ràng chúng đã bị biến dị, mỗi con đều lớn hơn trước tận thế rất nhiều, răng nanh sắc nhọn hơn, khuôn mặt rất đáng sợ.

Chít chít chít chít.

Âm thanh này quả thực chính là một loại ô nhiễm tinh thần.

Cho dù Khương Nặc đã có chuẩn bị từ trước nhưng da đầu vẫn tê dại, cảm thấy buồn nôn.

Dơi sợ ánh sáng, thích sống trong hang động tối tăm.

Khi Vũ Nô đi qua, ánh đèn pha chói lóa trên đầu làm chúng nó khó chịu dẫn tới hỗn loạn và cắn xé.

Nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại.

Khương Nặc cố đè xuống cảm giác buồn nôn, tiếp tục đi về phía trước.

Cô không khiêu khích đàn dơi này, mà đàn dơi trước mắt cũng không hề tấn công cô.

Những sinh vật biến dị này, nhất định là phải xử lý hết.

Đánh nhau với sinh vật biến dị có thể nâng cao tốc độ phản ứng của cô, nhưng chắc chắn không phải là bây giờ.

Nơi này ít nhất có mấy chục nghìn con, một mình cô muốn g.i.ế.c thì phải tới khi nào, huống chi còn có một Vũ Nô đang ẩn núp trong bóng tối.

Càng tiếp tục đi về phía trước, hang động lại càng thấp.

Nhiều lần, lũ dơi gần như dán sát vào mặt Khương Nặc, cô cũng kìm nén cảm giác khó chịu, hoàn toàn làm như không thấy, coi chúng nó không tồn tại.

Có hai lối rẽ.

Khương Nặc yên lặng đứng tại chỗ, con đường bên trái kia có vẻ như là ngõ cụt bởi vì cô gần như không cảm giác được không khí lưu thông.

Mà bên phải nhìn càng chật hẹp quanh co hơn, nhưng có thể cảm thấy có gió nhẹ từ trong hang thổi tới.

Chứng minh con đường này là thông.

TBC

Khương Nặc suy nghĩ một chút, lựa chọn đi bên phải.

Con đường này khá thấp và hẹp, đi chưa được mấy bước, độ cao đã đến đỉnh đầu, phải cúi người đi về phía trước, mà đi về phía trước nữa thậm chí chỉ có thể nằm rạp.

Khương Nặc lắng tai nghe, xác nhận không có bất kỳ thanh âm gì lúc này mới yên tâm bò về phía trước.

Nghe nói trăn sẽ trốn ở trong hang dơi, cũng không biết có phải là thật hay không.

Đường trong hang này cũng không bẩn lắm, có lẽ Vũ Nô đi trước đã dùng quần áo của mình lau giúp cô rồi.

Chỉ có một ít mùi của rêu, nhưng dù sao cô cũng đeo mặt nạ phòng độc nên không ngửi thấy gì.

Loading...