Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:08:15
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi được một khoảng, cô còn nghe thấy tiếng của bà Lưu lầm bầm nói chuyện.

Thanh âm kia theo tiếng gió gào thét thoáng qua tai, không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Khương Nặc quay đầu nhìn, thôn làng dần dần rơi vào bóng tối, có một bà lão ngồi bên cạnh mấy chục nấm mồ.

Sau đó, bóng dáng của bà ấy cũng bị đêm đen nhấn chìm.

Trong lòng Khương Nặc có chút bồi hồi nhưng cũng không phải là quá thương cảm.

Chúng sinh toàn khổ, chỉ có tự độ.

Luôn có người mất đi, người còn tồn tại vẫn phải không ngừng đi về phía trước.

Lòng cô rất kiên định, cũng có hướng đi của mình.

Chỉ là sau khi gặp bà Lưu, Khương Nặc đã nảy ra ý niệm tìm cho Vu Nhược Hoa một món trang sức tùy thân.

Lúc đi tìm nguồn linh khí, nếu tìm được ngọc thạch phù hợp thì cô sẽ làm cho mẹ một sợi dây chuyền.

Một hai ngày không nhìn ra ảnh hưởng, năm tháng lâu dài chắc chắn sẽ có lợi cho thân thể.

...

Theo hướng bà Lưu chỉ điểm, bọn họ đã sắp đi vào khu vực rừng núi.

Núi gần thành thị ở phía nam đều không cao, hơn nữa còn có quốc lộ đan xen, thảm thực vật tươi tốt.

Biên Mục bước lên xem xét, xác định con đường này không có vấn đề gì lớn.

Khương Nặc cũng thấy cây cối phía trước đã đổ rạp gần hết, chỉ cần không xảy ra động đất lớn khiến núi lở thì mọi chuyện đều khá tốt.

Theo lời bà Lưu, khu vực này đã lâu không xảy ra động đất nhưng thỉnh thoảng sẽ có một ít dư chấn.

Càng đi trời càng tối, cuối cùng là tối đến mức duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Dù nhãn lực của Khương Nặc tốt nhưng đi đường núi trong hoàn cảnh như thế này thật chẳng khác nào đi trên băng mỏng, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cuối cùng, dưới sự dẫn đường của Biên Mục, bọn họ tìm được một nơi bằng phẳng, đây là một mảnh đất bằng tên đỉnh núi.

Gió đêm rất lớn, gần đó cũng không có vách đá che chắn, cũng may xung quanh còn có một ít cây cối ngã rạp, ít nhiều cũng chắn được một chút gió, không đến mức bị gió thổi cho hoài nghi nhân sinh.

Khương Nặc lung lay trong gió, dù đã buộc hết tóc lên nhưng vẫn có một ít tóc con bay loạn khiến người ta ngứa ngáy, hại cô thỉnh thoảng lại phải đưa tay ra vén.

Lúc này cô thật hâm mộ Vân Diệu có một mái đầu ngắn cũn cỡn.

Cô nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của việc để kiểu tóc như vậy.

Đang nghĩ ngợi thì Biên Mục đi tới bên chân cô, nhìn cô kêu ăng ẳng vài tiếng.

Nhìn vào mắt Biên Mục, Khương Nặc hiểu rõ ý của nó.

“Đường phía trước còn xa, chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi.”

Cô lại lấy ra hai thùng hàng, thêm thức ăn cho Biên Mục rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve nó vài cái rồi quay đầu nói với Vân Diệu: “Chúng ta ngủ sáu tiếng, tỉnh dậy lập tức xuất phát, nếu thuận lợi thì ngày mai sẽ tới huyện Đường.”

Vân Diệu gật gật đầu: “Ừ.”

Khương Nặc nói xong thì nhanh chóng chui vào thùng container, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

Thật sự đã chịu đủ cảm giác bị gió lớn quét qua mặt rồi.

Những đợt gió kia thật chẳng khác gì những bạt tai tát vào mặt.

Đặc biệt là nhiệt độ không khí còn rất lạnh.

Khương Nặc mở đèn trong phòng, tùy tiện ăn chút gì đó, nhóm lửa rồi đi rửa mặt.

Mấy ngày gần đây đều ngủ trong thùng container này nên cũng sinh ra cảm giác thân thiết.

Lúc trước đã dùng giấy dán tường và thảm để trang trí một chút, có cơ hội sẽ tìm thêm một số đồ trang trí nữa, khiến cho nó trở thành một ngôi nhà di động.

Vừa thay đồ ngủ xong, Khương Nặc lập tức cảm nhận được sự d.a.o động rất nhỏ.

Trong nháy mắt, cảm giác nguy cơ bao trùm lấy cô, bọn họ đang ở trên sườn núi, gặp động đất mạnh thì sẽ phải đối mặt với nhiều mối nguy hiểm không lường trước được.

Hơn nữa đó là những thứ mà sức người không thể chống lại được!

Khương Nặc lập tức phản ứng, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi kiot, ngồi xổm dưới đất quan sát xung quanh.

Vân Diệu cùng Biên Mục đều phát hiện động tác của cô, cả hai bước ra khỏi kiot đi đến bên cạnh cô.

Sự rung lắc khẽ khàng vẫn đang tiếp diễn.

Nhưng Khương Nặc đã phát hiện, nếu không phải cô nhạy bén thì căn bản không phát hiện ra những động tĩnh nhỏ bé này.

“Không sao cứ.” Vân Diệu nói nhỏ, do dự một lúc rồi vẫn ấn lên bờ vai cứng còng của cô.

“Ừ, chỉ là dư chấn.”

Khương Nặc đứng lên, bình tĩnh phân tích: “Bà Lưu nói ngày nào cũng xảy ra mấy lần, nhưng đều không nghiêm trọng, tôi thấy mấy bức tường ẩn nấp trong thôn được dựng qua loa như vậy, trải qua nhiều trận động đất mà vẫn chưa ngã, chứng minh cường độ của nó cũng chỉ thế này thôi, chúng ta nghỉ đêm rồi lên đường cũng không sao.”

“Đúng vậy.” Vân Diệu gật gật đầu.

“Vậy ngủ đi.” Khương Nặc đã có tính toán, lập tức về phòng ngã đầu ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-256.html.]

Một giấc này ngủ rất yên ổn.

Bản năng vẫn cảnh giác, nửa đường cũng mơ hồ cảm giác được một số lắc lư, nhưng có trận thật ra lúc ở doanh địa cũng như này, ít nhiều cũng đã quen.

Cho nên rất nhanh lại ngủ say.

Lúc cô một mình ở bên ngoài ngủ một hai tiếng ý thức sẽ tỉnh táo lại một lần, có đồng bọn ít nhiều vẫn càng an tâm hơn chút, huống chi còn có Biên Mục ở đây.

Ngủ một giấc tỉnh, Khương Nặc nhìn đồng hồ, đúng lúc là 6 giờ.

Đối với cô mà nói, ngủ 6 tiếng đã rất đủ rồi.

Ngoài phòng vẫn là tiếng gió gào thét.

Gió còn lớn hơn nhiều so với lúc chạng vạng tối, bọn họ lại ở trên đỉnh núi, cuồng phong thật sự là thổi tới mức trời đất biến sắc.

Vốn dĩ định tỉnh lại rồi tiếp tục lên đường, nhưng nhìn tình hình này, Khương Nặc quyết định tạm thời từ bỏ, xem chừng một chút trước đã.

Dù sao gió cũng quá lớn.

Ở thành phố, cường độ gió này sẽ thổi bay biển quảng cáo, sẽ tạo thành một số tổn hại với kiến trúc.

Ở vùng ngoại ô, cũng sẽ có nhánh cây, cọc gỗ gì đó bị thổi đi.

Đây đều là những tai họa ngầm.

Mặc dù cô muốn nhanh chóng lên núi tìm linh nguyên, nhưng cũng không vội ở mấy tiếng này.

Cũng may dùng container 10 tấn làm phòng ở, cảm giác an toàn vẫn có.

Vì để thông khí, cô hơi hé rèm ở cửa ra vào, gió đã thổi từ ngoài rèm vào bên trong, lửa trong lò đốt bằng than, gió sẽ không thổi tắt lửa than, nhưng sẽ cháy rất nhanh.

Than củi có thể cháy rất lâu gần như đã sắp cháy hết rồi, Khương Nặc lại cho thêm một chút vào.

Nhiệt độ trong phòng vẫn thoải mái dễ chịu, nhưng phải tránh ngồi đầu gió.

Cô lấy ra mấy cái bánh bao hấp, mấy cái trứng cuộn làm bữa sáng, sữa bò thì lấy trong siêu thị, uống vào có hơi lạnh, nhưng cũng lười làm nóng lên.

Sau đó dùng khăn ướt một lần để lau mặt, coi như rửa mặt đơn giản.

Lúc ăn cơm, Khương Nặc lại một lần nữa cảm giác tóc rối bay loà xoà ở trên mặt, thật sự là rất phiền phức.

Cô dứt khoát vén mành cửa lên, chỉ để lại một khe hở để thông khí, sau đó lấy ra một chiếc gương, một cây kéo.

Bắt đầu cắt tóc.

Lần trước cắt đến ngang vai, lần này lại cắt một chút.

Xấu thì xấu, dù sao đi ra ngoài cũng đội mũ đeo khẩu trang, về đến nhà cũng rất ít khi soi gương, dù sao mẹ sẽ không ghét bỏ cô, còn luôn cảm thấy con gái mình là tiên nữ.

Chỉ với mấy đường kéo cơ bản, Khương Nặc đã cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rồi.

Không có cảm giác lơ thơ ở trên mặt, thật thoải mái dễ chịu.

Chiều dài này bay tới bay lui cũng chỉ ở trên trán, dùng mũ đè lên là được.

Ban đầu cô chỉ định cắt phía trước, đằng sau mặc kệ, nhưng vừa soi gương, tạo hình này thực sự quá ngu, dứt khoát cắt hết.

Cắt tóc thật sự không phải nghề dễ kiếm sống.

Cô cũng không nhìn thấy phía sau như thế nào, chỉ có thể nắm tóc cắt tùy ý.

Lúc này, cửa truyền đến tiếng của Biên Mục.

“Gâu ngao!”

Khương Nặc buông cây kéo xuống, đi tới cửa kéo rèm ra, là Biên Mục và Vân Diệu đang chờ ở bên ngoài.

Chắc là Vân Diệu đã đợi trong chốc lát, tóc thổi loạn xạ, nhưng đôi mắt lại vẫn như cũ vô cùng trầm tĩnh giữa biển rối loạn, ngược lại là Biên Mục có khả năng lo lắng cho cô, nên đã kêu lên một tiếng.

Lúc này Khương Nặc mới nhớ ra trước khi ngủ đã nói với Vân Diệu là 6 giờ xuất phát, thay đổi chủ ý cũng không nói với người ta một tiếng.

Một mình đi ra ngoài đã quen như vậy.

TBC

“Gió quá lớn, chúng ta vẫn nên chờ trời sáng rồi hẵng đi? Nếu không với gió thổi như thế này, có đi cũng đi rất chậm, không có hiệu suất gì.”

Vân Diệu gật nhẹ đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tóc cô.

Đại khái dáng vẻ lúc này của cô thật sự rất khôi hài, khiến Vân Diệu cũng nhịn không được mà nhìn một lúc lâu.

Khương Nặc không quá quan tâm những chuyện này, không lúng túng chút nào khẽ lắc đầu, nói với anh ta: “Ngại phiền nên đã cắt đi, nhìn được không?”

“Đẹp.”

Mặc dù Vân Diệu nói rất chân thành, nhưng vào thời điểm này cũng sẽ không có ai nói khó coi.

Khương Nặc nghĩ thế, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Vân Diệu còn nói: “Tôi có thể giúp cô cắt.”

“Há, anh biết cắt tóc?” Mắt Khương Nặc sáng rực lên một chút: “Bình thường anh tự mình cắt sao?”

Vân Diệu gật đầu một cái: “So với buộc tóc thuận tiện hơn.”

Hỏi xong cảm thấy là nói nhảm, hiện tại cũng chưa có cửa hàng cắt tóc, cho dù là nam hay nữ, phần lớn đều sẽ tự chỉnh trang lại chính mình.

Quen tay hay việc, không biết cũng đều biết rồi.

Loading...