Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:37
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc đóng cửa lại, xoay người liền nhìn thấy Ngô Tiểu Giang đang sửa xe máy trên mảnh đất trống.
Cô đi tới và hỏi: “Tại sao cháu lại sửa nó? Cha cháu đâu?”
Ngô Tiểu Giang đang tập trung sửa xe, nghe thấy giọng nói của cô, cô bé mới chậm rãi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Cha cháu nói chiếc xe này rất mới, hoàn toàn không cần sửa, chỉ cần mở khóa là được. Ông ấy bảo cháu trong vòng hai tiếng phải sửa cho xong.”
TBC
Nhìn thấy cô bé cúi đầu nghiêm túc bên cạnh chiếc xe, Khương Nặc cảm thấy cô bé này thật giỏi.
Những chiếc xe máy này được tìm ra từ trong container nên đương nhiên đều là hàng mới, trong container kia ngoại trừ hai chiếc xe này còn có một số linh kiện nữa, lúc ấy Khương Nặc cũng tùy tiện chọn mấy thứ đặt cùng với nhau. Chiếc xe này chuyên để xuất khẩu, hẳn là giá rất cao nhưng bề ngoài lại khá bình thường không có gì nổi bật, không có vẻ ngoài ngầu như như trong mấy bộ phim.
Tìm tới tìm lui, cô cũng không tìm được chìa khóa.
Ngoại trừ xe máy, cô còn bỏ thêm hai chiếc xe điện vào. Xe điện là thu được ở ven đường, đã cũ nát và bám đầy bụi bẩn, lúc này đặt chung với nhau ở đây, xem ra Ngô Đại Hà lấy ra dùng để thử sức cô con gái mình.
Khương Nặc vẫn có hứng thú với việc sửa xe, liền hỏi Ngô Tiểu Giang: “Loại xe này tốt đấy, nhưng trong tình huống không có chìa khóa thì phải giải quyết như thế nào?”
Ngô Tiểu Giang nghiêm túc trả lời: “Nói chung là có thể dùng công tắc đánh lửa, lại làm một chiếc chìa khóa mới, nhưng bây giờ chúng ta không có máy làm chìa khóa, cũng thiếu linh kiện nên không dễ làm. Vậy cho nên bây giờ chúng ta dùng hệ thống đánh lửa DC hoặc là đánh lửa AC, cháu định dùng hệ thống đánh lửa AC. Chiếc xe máy này có hai ổ khóa, theo thứ tự là nắp bình xăng và công tắc đánh lửa, làm thì không khó nhưng cha cháu nói nhất định phải làm cẩn thận, không được để bị xảy ra sự cố vào thời điểm mấu chốt.”
Ngô Tiểu Giang vừa nói, Khương Nặc cũng nghiêm túc lắng nghe, cũng ngồi xổm xuống nhìn thao tác của cô bé.
Ngô Tiểu Giang bị cô nhìn chằm chằm có chút căng thẳng, cũng hơi ngại ngùng nhưng động tác lại rất thuần thục nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết đã không ít lần làm việc như thế này rồi.
“Cô Khương, cô xem, trước tiên phải cắt ngắn sợi dây đen trắng này...”
Khương Nặc yên lặng nhớ kỹ thao tác của cô bé.
Ừm, lại học thêm được một kỹ năng nhỏ.
Hơn nữa nghe Ngô Tiểu Giang gọi “cô Khương”, Khương Nặc lập tức nhớ đến một kích trí mạng khi nghe tiểu quỷ Ngôn Tử Phàm kia gọi cô là “Dì”.
Không khỏi nhìn Ngô Tiểu Giang càng thuận mắt hơn.
Khương Nặc xoa xoa cái đầu bù xù của cô bé: “Giỏi lắm, cháu thật thông minh.”
Ngô Tiểu Giang bất ngờ được khen, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ đành vùi đầu tiếp tục nghiêm túc làm việc.
Khương Nặc đứng dậy, đi tìm Ngô Đại Hà.
“Sau buổi trưa, anh lái xe đến thị trấn Ngô Hưng một chuyến để đón Lý Mộng về.” Cô nói: “Chuyện nhà nấm thì để cô ấy tạm gác lại trước đã, trở về rồi nói sau.”
Ngô Đại Hà nghe xong, lập tức hiểu ra điều gì đó: “Cô Khương, cô lại định đi ra ngoài à?”
Khương Nặc gật đầu: “Tôi muốn đến căn cứ số một Nam Giang, lần này tôi muốn dẫn anh đi cùng, doanh địa không thể chỉ còn lại mẹ tôi và Ngô Tiểu Giang được, cần phải có Lý Mộng ở đây.”
Tin tức này đến rất đột ngột với Ngô Đại Hà, anh ta có chút luống cuống.
“Chúng ta... đi căn cứ làm gì thế?”
“Trong tay tôi có một ít điểm tích lũy, phải đi căn cứ xử lý một chút, trao đổi một ít linh kiện cùng với vật liệu, mang theo anh sẽ thuận tiện hơn.”
Ngô Đại Hà lúc này mới yên tâm: “Được, vậy tôi cần chuẩn bị cái gì?”
Khương Nặc suy nghĩ một chút: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, doanh địa chúng ta cần xem lại hệ thống thông khí, thoát nước, phòng ngự, anh xem lại một chút xem những thứ nào cần phải cải thiện nữa thì viết ra một danh sách. Trước khi đến căn cứ thì danh sách này sẽ không ngừng tăng lên, đến lúc đó xem thử có thể đổi được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, còn những thứ khác thì anh không cần phải chuẩn bị.”
“Được, cô Khương, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Ngô Đại Hà rất nhanh liền tiến vào trạng thái bận rộn.
Khương Nặc cũng trở lại biệt thự số 3, đi vào phòng ngủ lầu ba của cô.
Sau đó lưu luyến chui vào chăn của mình, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của chiếc giường, nằm xuống đó một lúc.
Vừa mới trở về, còn chưa ngủ ấm chăn đã lại phải đi.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, con người nếu không tiến tới thì sẽ lùi, nếu không có sức mạnh tuyệt đối thì không thể nào sống yên tâm.
Đi tới ban công, cô nhìn thấy Vu Nhược Hoa đang bận rộn trong nhà kính. Số rau chân vịt này đã trồng rất lâu, nhưng bởi vì thời gian Khương Nặc ở nhà quá ít, mà nước suối không gian nếu để ra ngoài quá lâu sẽ mất đi linh khí cho nên vẫn luôn đặt ở trong không gian, ở trạng thái bất động, cơ bản đều không sinh trưởng phát triển gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-233.html.]
Vu Nhược Hoa chăm sóc rau chân vịt một lúc, Khương Nặc cũng đi vào tưới nước với bà ấy, đồng thời nói với bà ấy chuyện cô sắp đi ra ngoài.
Trong lòng Vu Nhược Hoa khó tránh khỏi lo lắng nhưng không nói ra, chỉ nói: “Vậy con phải chú ý an toàn đấy.”
“Dạ.”
“Buổi trưa hôm nay mẹ sẽ làm cho con một ít đồ ăn ngon.” Vu Nhược Hoa lại nói: “Không ăn cùng bọn họ, mẹ sẽ làm cho con ăn thôi.”
Khương Nặc cười cười: “Được nha.”
Thật ra trong không gian có rất nhiều đồ ăn nhưng mẹ muốn làm, nó như là một loại phương thức để bà ấy thể hiện sự quan tâm của mình.
Nhìn thấy bà ấy bắt đầu bận rộn, Khương Nặc cũng bắt đầu chuẩn bị.
Cô lấy được 6000 điểm tích lũy từ tay Hồ Đại, không thể để lãng phí được.
Hiện tại căn cứ vừa mới mở ra chế độ đăng ký, việc quản lý khó tránh khỏi hỗn loạn, có rất nhiều chỗ để có thể thao tác.
Nếu bây giờ không đi, qua một thời gian nữa sẽ phiền toái hơn nhiều.
Cô nhớ ở căn cứ có các loại linh kiện và vật liệu chất đống thành núi thành biển, đều là người sống sót mang tới đổi điểm tích lũy, lúc này căn cứ không đủ nhân lực, nhà kho còn chưa sửa xong nên đồ vật chỉ có thể chất lại thành từng đống khổng lồ, nhìn như một mớ hỗn độn.
Trong tình huống căn cứ chưa sửa chữa xong mà đã khẩn cấp mở chế độ đăng ký cho dân chúng nên có thể nói trong một năm đầu tiên mọi người không có chỗ nào để ở.
Lúc này thứ khan hiếm nhất vẫn là nước và thức ăn.
Khương Nặc không thiếu đồ ăn, nhưng rất nhiều linh kiện và máy móc còn có không gian để thao tác, dù sao thì thị trường phần cứng cũng chỉ có một phần.
Hiện tại muốn đổi linh kiện chỉ có thể tự mình đi vào tìm, lấy đồ ra rồi lại tiến hành đăng ký, việc này là chuyên môn của Ngô Đại Hà nên phải mang theo anh ta.
Đến khi mang được những thứ này về thì có thể tiến hành cải tạo một chút đối với doanh địa, mới có thể tự tin hơn để đối mặt với những khó khăn tiếp theo.
Khương Nặc thu lại nhà kính vào không gian.
Lại lấy ra rất nhiều rau quả, đều là củ cải, khoai tây, ớt, cải trắng, rau diếp tự mình trồng.
Mỗi thứ cầm một ít.
Lúc cô ở nhà, mẹ và A Muội mỗi ngày đều uống nước suối không gian, tác dụng của nước suối này dần dần hiện rõ trên cơ thể theo thời gian.
Lần này cô rời nhà lâu nên để bọn họ ăn nhiều rau dưa không gian một chút, quá trình tiến hóa thể chất của bọn họ không đến mức đình trệ quá nhiều.
Lại tìm thêm hai cái d.a.o chẻ củi sắc bén nữa.
Ngoại trừ d.a.o phay, thứ mẹ dùng thuận tay nhất chính là d.a.o chẻ củi.
Những cây d.a.o chẻ củi này đều là lấy ở bên ngoài, rất dày rất nặng, thích hợp để chặt chém.
Biệt thự số 2 của Lý Mộng còn có 2 khẩu s.ú.n.g trường, 2 khẩu s.ú.n.g lục, s.ú.n.g đã đủ dùng, Khương Nặc lại lấy ra một ít đạn và bi thép, chuẩn bị giao cho cô ấy.
Nghĩ nghĩ, cô còn lấy ra một ít vải.
Có hai loại chất liệu, một loại là vải bông bình thường, một loại là vải bảo hộ lao động màu xám của bọn Tiểu Hoàng.
Nhìn có vẻ mỏng nhưng thực chất nó có khả năng chống thấm nước và chống lạnh, được coi như là công nghệ đen.
Loại vải này Khương Nặc cũng không có nhiều nên cô chỉ lấy ra một mảnh để mẹ tự may cho mình một chiếc áo trong gì đó.
Về phần những miếng vải bông kia.
Trước đó Lý Mộng đã nói muốn học may quần áo, cũng từng học một ít từ mẹ, có thêm người có tay nghề vẫn luôn là chuyện tốt nên cứ để cô ấy chơi đùa đi.
Cô tin rằng cô ấy không phải là người lãng phí.
Cân nhắc đến thời tiết giá lạnh sắp đến, Khương Nặc cũng kiểm tra máy sưởi trong nhà, thảm điện, bình điện, thiết bị phát điện.
Có A Muội ở đây, về cơ bản là nguồn điện đủ dùng.