Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:51
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây là một căn nhà nông thôn dân tự xây.
Có một cái sân nhỏ, có chuồng gà, có một nhà lầu hai tầng nhỏ, toàn bộ bên ngoài dán gạch men sứ, xây dựng rất để tâm.
Nhà như này đủ cho một nhà ba thế hệ ở, đáng tiếc cuộc sống yên tĩnh đã tan thành mây khói dưới thiên tai.
Nhà lầu nhỏ đã hoàn toàn đổ sụp, người đi nhà trống, ngược lại là bên cạnh có một căn nhà gạch cũ vẫn chưa sập.
Nhà gạch bây giờ bị mấy người Hồ Chính Lương chiếm, trong sân có hai người canh gác.
Khương Nặc tìm tới theo ánh lửa, nghe ngóng tiếng động từ phía xa, đã cảm thấy quen thuộc, sau đó lặng lẽ tới gần xem xét, trong bóng tối, mượn chút ánh sáng từ lửa, cô liếc mắt một cái đã nhận ra mặt của kẻ thù.
Là tiểu đệ trong nhóm của Hồ Chính Lương, đang canh gác ở sân.
Trong sân có 3 chiếc xe ba bánh nặng, bên trên có một ít vật tư, xem ra bọn họ cũng lên đường gọn nhẹ.
Chương tổng đã đổi hết vật tư trong tay thành điểm tích, đồ ăn cũng chờ đến căn cứ lấy điểm tích đổi.
Trên xe chỉ chứa một ít đồ dùng hàng ngày, ngoại trừ đồ phải dùng trên đường, cũng không thể cam đoan ở căn cứ có thể đổi được đồ vật với cấp độ này, ví dụ như áo lông chất lượng cao, chăn đệm áo ngủ, còn có rượu cao cấp, vật dụng hàng ngày,...
Khương Nặc đi tới phía ngoài sân nhỏ quan sát tỉ mỉ.
Trong sân cũng đốt lửa, nhưng ánh lửa yếu ớt, củi sắp cháy hết cũng không có ai thêm, hai người canh gác cũng đang tựa ở trên xe ngủ gà ngủ gật.
Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, mơ hồ phân biệt ra được 9 tiếng hít thở.
Hồ Chính Lương dẫn theo 6 tên đàn em, cộng thêm một Chương tổng, vậy là 8 người, còn một người là ai?
Nhưng không quan trọng.
Ở chung một chỗ với đám người này, hơn phân nửa là bạn đường.
Chương tổng vì để tránh kẻ thù mới vội vã đến căn cứ, sẽ không thêm phiền toái giống như những người đàn ông thôn quê kia, tùy tiện cướp giật người qua đường, ông ta đồng ý mang theo thêm một người, dĩ nhiên chính là người của ông ta.
Khương Nặc sẽ không bởi vì có thêm một người mà xuất hiện điều kiêng kị gì.
Hồ Chính Lương có súng, hơn nữa chắc chắn không chỉ là một khẩu, Chương tổng cũng sẽ không thể nào không có át chủ bài phòng thân.
Có vũ khí nóng trong tay, người của đối phương cũng nhiều, cô hành sự nhất định phải cẩn thận, phải có một sách lược an toàn.
Bởi vậy cô không hành động vội vàng, mà chính là bí mật quan sát trước.
Cô nhìn về ánh lửa trong sân, và ánh lửa trong nhà, lúc này đều đã rất yếu, mà củi trong sân lại rải rác, qua không lâu nữa, tên đang ngủ gà ngủ gật sẽ thức dậy vì lạnh.
Trong nhà cũng cần châm củi rồi.
Khương Nặc nghĩ một chút, lấy từ trong không gian ra một cái lọ nhỏ, là kịch độc cây thầu dầu mà lúc ấy Lý Mộng đưa cho cô.
Đổ một ít chất độc lên củi, lửa cháy sẽ khiến độc tố tăng tốc bay hơi, trong nhà lại là môi trường khá kín, người ở bên trong chẳng mấy chốc sẽ trúng độc mà mất mạng.
Rồi đến xử lý hai người bên ngoài, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Khương Nặc lợi dụng bóng đêm chậm rãi tới gần, đi đến đám củi gỗ đó.
Bốn phía yên tĩnh, dẫm lên củi sẽ phát ra những tiếng vang thanh thúy, người trong nhà có thể sẽ tỉnh, cho nên cô một tay cầm súng, nhìn rõ rồi mới chậm rãi tiến lên.
Một tiếng “Chát” đột nhiên vang lên.
Khương Nặc khẽ nhíu mày, vội vàng lui về trong bóng tối.
Dĩ nhiên không phải cô giẫm lên thứ gì, tiếng động này rõ ràng là truyền tới từ trong nhà.
TBC
Tiếp theo là giọng nói uỷ khuất của một người phụ nữ: “Ông đánh tôi cũng vô ích, tôi chỉ biết có như vậy, hay là ông trực tiếp g.i.ế.c tôi đi.”
Chương tổng cười lạnh: “Cô cảm thấy tôi không dám g.i.ế.c cô à?”
“Ông dám, vậy ông g.i.ế.c đi.”
Khương Nặc nghe giọng nói của người phụ nữ này hết sức quen thuộc, cửa phòng mở rộng, từ góc độ của cô miễn cưỡng có thể nhìn thấy một chút trong phòng, ánh mắt cô tìm kiếm, tiếp theo, thấy mặt của một người quen cũ.
Là Dương Nịnh.
Biểu cảm của Khương Nặc trở nên có hơi nghiêm nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-206.html.]
Cô con gái riêng hung hăng càn quấy, ỷ vào mình có người cha, lấy thiết kế của cô, phát động tất cả mọi người trong văn phòng cô lập cô, nhưng quá khứ đã lâu như vậy rồi, những chuyện vụn vặt này Khương Nặc đã không thèm để ý.
Cô để ý là, kiếp trước lúc này Chương tổng đã chết, hiện tại vận mệnh thay đổi, ông ta còn sống, còn dẫn theo Dương Nịnh.
Với bản tính của Chương Tam Bình, tình hình hiện tại của ông ta còn dẫn theo tình nhân khi trước, không thể nào là vì tình, nhất định có mục đích gì khác.
Khương Nặc không thích loại chuyện không chắc chắn này, sau khi g.i.ế.c Phương Viễn, tương lai của Chương tổng đã thay đổi, hiện tại lại liên quan đến Dương Nịnh, cô nhất định phải biết bí mật của bọn họ.
Nếu không trong lòng cô không chắc chắn.
Như vậy, nhất định phải giữ lại một người sống rồi.
Khương Nặc xoay chuyển suy nghĩ, thu lại cái lọ nhỏ vào trong không gian.
Một người phải đối phó với chín người, đối phương lại có súng, thân thủ của Hồ Chính Lương cũng rất tốt, hiện tại không dùng độc, độ khó khăn lại gia tăng.
Cô ẩn thân ở phía ngoài sân, khoảng cách là một bức tường đổ, quan sát được tình hình bên trong, đồng thời tìm kiếm trong không gian vật có thể dùng.
Không thể dùng độc, còn có thể phóng hỏa, cô có đủ xăng, có thể trực tiếp cho nổ nơi này, chỉ sợ nổ c.h.ế.t cả Dương Nịnh và Chương tổng.
Vậy thì giải quyết từng người đi.
Quyết định xong chủ ý, Khương Nặc không hề do dự chút nào, cầm trong tay búa sắt và dây thừng, quay người đi vào sân.
Hai người canh gác vẫn đang ngủ gà ngủ gật, lại bị nhiệt độ lạnh giá làm cho sắp tỉnh, Khương Nặc thấy anh ta chuyển động người một chút, trực tiếp vung búa lớn lên, dùng hết sức lực đập vào gáy.
Lần này cô dùng hết tất cả sức lực, trực tiếp đánh cho đầu đối phương nát bét như quả dưa hấu, óc chảy ròng, giữa cơn mê ngủ đã mất mạng.
Mà một tiếng vang trầm đục này chưa xong, may mà hai người trong nhà còn đang mắng chửi nhau, Chương tổng nắm lấy cổ Dương Nịnh tát cho cô ta liên tiếp bốn năm cái, Dương Nịnh vừa đau vừa tức, thét lên.
Khương Nặc nhân cơ hội này, quay người nhanh chóng lại là một búa nặng nề.
“A...”
Lần này, người bị búa nện phát ra một tiếng ngắn ngủi, đồng thời thân thể đổ sang bên cạnh, đụng vào xe ba bánh, phát ra một tiếng “loảng xoảng”.
“Ai đó?”
Tiếng động này lập tức khiến Hồ Chính Lương cảnh giác, Chương tổng cũng ngừng động tác, vứt Dương Nịnh đang vừa gào vừa khóc sang một bên, trao đổi một ánh mắt với gã ta.
Hồ Chính Lương cầm súng, chỉ một ánh mắt, mấy tên đàn em cũng có s.ú.n.g cầm súng, có d.a.o cầm dao, cùng nhau xông ra bên ngoài.
Nhưng, trong sân không có một ai, chỉ có một đống củi sắp cháy hết.
“Hai người kia đâu?”
Sắc mặt Hồ Chính Lương vô cùng khó coi.
Chẳng những không thấy người, xe cũng không thấy đâu, vật tư trên xe lại càng đã biến mất rồi.
“Anh Hồ, hai thằng ch.ó kia mang theo đồ và xe chạy rồi!”
“Nghe tiếng động thì chắc bọn họ vừa đi, có cần đuổi theo hay không?”
Sắc mặt Hồ Chính Lương âm trầm, người là gã ta dẫn theo, bây giờ người gã ta dẫn theo lại cầm đồ bỏ chạy, gã ta lo lắng rằng không biết Chương Tam Bình có thể trở mặt không nhận quen biết hay không?
Nhưng lúc này, nếu Chương Tam Bình dám trở mặt, gã ta sẽ dám xuống tay g.i.ế.c người cướp đoạt.
Chuyến này muốn gã ta làm không công, vậy thì không có khả năng.
“Ông chủ Chương, người của tôi xảy ra vấn đề, là tôi có lỗi với ông, làm sao bây giờ, tất cả đều nghe theo ông.”
Chương Tam Bình vừa bị tiện nhân Dương Nịnh kia chọc giận gần chết, hiện tại lại đột nhiên xảy ra chuyện này, trong lòng hận không thể đạp c.h.ế.t Hồ Đại không đáng tin cậy này, nhưng bây giờ lại chỉ có thể dựa vào gã ta, không thể không nuốt cơn tức này vào trong.
“Phái một người đuổi theo là được rồi, trên xe còn nhiều thứ có ích của tôi.” Chương Tam Bình ngừng một chút, trầm giọng nói: “Trên người bọn họ không có súng, hiện tại lại tối như vậy, nghe tiếng động, vừa đi được một phút, đi không được bao xa, nhưng tôi sợ phía sau không đơn giản, quá nhiều người đuổi theo, lại thành kế điệu hổ ly sơn, vậy tôi sẽ nguy hiểm. Cho nên, phái một người cầm s.ú.n.g đuổi theo, g.i.ế.c người rồi mang xe về.”
“Được, tất cả đều nghe theo ông chủ Chương.”
Hồ Chính Lương tìm một cái đèn pin ở trong ba lô ra, ném về phía một người dáng cao bên cạnh gã ta: “Lão Từ, cậu đi đi, chân cậu nhanh, thính lực cũng tốt.”
Lão Từ nhận đèn pin: “Yên tâm, hai người kia không phải là đối thủ của tôi, mẹ kiếp chúng nó, lúc này trộm đồ rồi chạy, khiến ông đây mất mặt, tôi nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.”
Nói xong, một tay gã ta cầm súng, một tay cầm đèn pin đi ra ngoài.