Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:36
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một người đã chết, một người khác cũng bị Khương Nặc đánh bất tỉnh nhân sự, cô dùng một d.a.o kết thúc sinh mạng của gã rồi kéo t.h.i t.h.ể ra sau bức tường.
Hai người này đều mang theo balo, cô lục tìm một hồi, ngoài quần áo thì còn có mấy bao lương thực cứu tế và mấy cây xúc xích.
Người trong thời kỳ này trừ phi ở trong một tổ chức, có người đáng tin cậy trông coi thì trên cơ bản đều mang hết vật dụng tùy thân theo bên người mới cảm thấy yên tâm.
Hai người này cũng thật là nghèo.
Vô thanh vô tức xử lý nguy hiểm xong xuôi, Khương Nặc ẩn nấp trong bóng tối, tiếp tục đi về phía trước.
Năng lực quan sát trong bóng đêm của cô rất mạnh, ngoài việc không thể nhìn quá rõ một số chi tiết thì khả năng hành động của cô không hề bị ảnh hưởng.
Đám học sinh tập trung ở khu vực trung tâm, chia ra ở trong mười mấy căn nhà nhỏ, dùng đá và mấy cọc gỗ làm hàng rào phòng ngự đơn giản ở bên ngoài.
Khương Nặc nhớ rõ bọn họ có một căn nhà khá lớn chuyên dùng để chứa vật tư nhưng không nhớ cụ thể là nhà nào, kiếp trước cũng không cố ý hỏi thăm những chuyện này nên hoàn toàn không quá ấn tượng.
Cô cũng chỉ có thể tiếp tục nghe ngóng mà thôi.
Trốn trong bóng đêm, cô lướt qua hàng rào phòng ngự và bước vào sân sau cách căn nhà mười mét.
Ở khoảng cách này cô có thể nghe rõ rất nhiều thứ, chỉ là âm thanh quá hỗn tạp, cô cần phải chuyên tâm chọn lọc.
Cô dứt khoát xem đây là một loại tu hành, tìm hơi thở trong những tràng âm thanh hỗn loạn, tiếng tim đập, tiếng nói chuyện, tiếng ho khan, tiếng củi cháy xè xòe cùng với những cử động của cơ thể người.
Điều này yêu cầu cô phải đạt tới trình độ tĩnh tâm tuyệt đối thì mới có thể phân biệt được đống âm thanh hỗn loạn kia nhưng khi tìm được âm thanh mình muốn trong lúc mò mẫm trong mơ hồ kia, nó lại mang lại cho cô một cảm giác thành tựu khó nói nên lời.
Tìm được rồi.
Ánh mắt Khương Nặc dời về phía căn nhà nằm ở vị trí số sáu bên trái, ở chỗ đó.
Bởi vì chỗ đó không ngừng phát ra tiếng ho khan kịch liệt.
...
Giáo viên vừa quay về sau khi tuần tra vài vòng theo thường lệ, sau đó bắt đầu nói chuyện với nam sinh trực ban.
Bọn họ cũng không canh giữ chuyên nghiệp gì, mỗi ngày chỉ phân công hai người trực đêm nhưng cũng chẳng có trạm gác đàng hoàng, chỉ nhóm một đống lửa nhỏ ngay bên ngoài căn phòng nằm ở ngoài cùng rồi ngồi đó nghe ngóng động tĩnh.
“Đêm nay các cậu cẩn thận một chút.” Cô giáo dặn dò, bà ấy cau mày, nếp nhăn giữa mày chan chứa vẻ sầu lo, người mới hơn năm mươi mà lại trông như bà già sáu mươi: “Có thể tên súc sinh kia sẽ còn quay về quấy rối, chờ chúng ta lãnh được thêm một ít nước nữa thì sẽ lập tức tới căn cứ báo danh, đến lúc đó không cần nơm nớp lo sợ như vậy nữa.”
“Yên tâm đi, cô Lữ, bọn họ chỉ có hai người, chúng ta nhiều người như vậy, sợ bọn họ làm gì?”
“Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bất an.” Cô Lữ nhỏ giọng nói: “Tuy đã từng là bạn cùng lớp nhưng thời gian qua lâu như vậy, bọn họ đã không còn giống như các cô cậu, đã trở thành một đám liều mạng, lòng tôi lo sợ bất an, cứ sợ sẽ xảy ra chuyện.”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cẩn thận!”
Cô Lữ dừng một chút rồi lại nói: “Tiểu Đặng đêm nào cũng ho lợi hại, ho suốt cả đêm, tôi có thể cho con bé một ít nước, các cậu đừng lo lắng, lúc tro núi lửa phát tán nghiêm trọng, ngày nào con bé cũng kiên trì ra ngoài nhận nước cho mọi người nên mới đổ bệnh như vậy, nhưng nếu cứ như vậy thì quả thật sẽ khiến bạn cùng phòng không nghỉ ngơi được tốt, đêm nay tôi đưa con bé đến nhà kho ngủ một mình. Nếu các cậu thấy nhà kho có động tĩnh thì cứ đi nhìn trước, đừng nóng vội la hét chạy vào khiến nó sợ.”
Nghe cô giáo dặn dò từng việc lớn nhỏ, ngày nào cũng vì mọi người mà rầu thúi ruột, hai nam sinh đều rất hiểu chuyện: “Chúng tôi đã biết rồi, cô Lữ, cô đi nghỉ ngơi đi.”
Cô Lữ kéo chặt quần áo trên người, vẫn không thể nào xua đi sự bất an trong lòng, vì thế mà lại tuần tra thêm một vòng, phân phát củi lửa xong xuôi rồi mới trở lại phòng ngủ của mình.
Tiểu Đặng mơ mơ màng màng tỉnh ngủ.
Thân thể cô ấy luôn không thoải mái, chỉ cần nằm xuống là lại ho khan, khiến cả đêm vừa chợp mắt được một chút là tỉnh, đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi đàng hoàng, tinh thần vô cùng sa sút.
Nếu có thể uống hai viên thuốc rồi ngủ tiếp thì sẽ có thể ngăn chặn cơn ho, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
Nhưng thuốc men bây giờ quá mức quý giá, quý đến mức mười cân lương thực chỉ có thể đổi được một viên thuốc, mà một viên thuốc lại cũng chẳng thấm tháp gì với bệnh tình của cô ấy, dù cô ấy có làm gì thì cũng không thể đổi được từng ấy thuốc.
Trong lúc mơ màng, Tiểu Đặng cứ trằn trọc không yên, cô ấy quấn chặt chiếc chăn muốn xoay người, lại đột nhiên ho khan đến mức lồng n.g.ự.c phát đau khiến cô ấy thở dốc bừng tỉnh, nhẹ nhàng xoa ngực.
Đúng lúc này, đột nhiên cô ấy nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Là ai?” Tiểu Đặng lập tức ngồi dậy, bởi vì đệm chăn đơn bạc nên bọn họ đều mặc quần áo chỉnh tề đi ngủ, trước giờ chưa từng cởi quần áo, cô ấy vừa ho khan vừa chạy một mạch ra cửa: “Mau ra đây! Khụ khụ... Rốt cuộc là ai??”
Trước giờ không một ai được phép bước vào nhà kho, hôm nay cô ấy có thể ngủ ở đây cũng là do cô Lữ đã thuyết phục mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-199.html.]
Dù sao lương thực và nước uống của mọi người đều đặt ở nơi này, toàn bộ đều là mạng sống của bọn họ.
Nếu buổi tối có người lặng lẽ vào đây thì chính là có nội tặc, nếu có người bên ngoài lẻn vào thì tình huống càng thêm nguy hiểm.
“Người đâu! Người đâu!” Tiểu Đặng lớn tiếng kêu.
Mọi người nghe thấy tiếng của cô ấy thì đều hoảng loạn chạy tới, cô Lữ giơ cao ngọn đuốc trong tay chạy tới.
“Tiểu Đặng, có chuyện gì vậy?”
“Có người... Khụ khụ khụ, vừa rồi có người tới nhà kho...”
Sắc mặt cô Lữ lập tức thay đổi: “Mau đi xem một chút.”
Bà ấy không vội vàng theo mọi người vào trong mà lại giơ ngọn đuốc trong tay quan sát xung quanh.
Mọi người nôn nóng không thôi: “Sao vậy, có phải là bị trộm gì rồi không, mất thứ gì rồi sao?”
Cô Lữ cùng Tiểu Đặng đứng tuốt trong cùng, kiểm kê đồ đạc lại một lần rồi lộ ra thần sắc kỳ quái.
“Không thiếu... vật tư không thiếu, ngược lại còn nhiều hơn.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc là có chuyện gì?
Sao vật tư lại nhiều thêm?
Nhưng mà đây là sự thật.
Mọi người kiểm kê lại thêm một lần, quả thật là nhiều hơn hai trăm cân lương thực cứu tế, xúc xích, bánh quy, muối ăn cùng với mấy ống thép và mấy thanh đao.
Điều làm cho người ta kinh ngạc hơn là còn có một hộp thuốc kháng sinh.
TBC
Đôi tay cô Lữ run lên, Tiểu Đặng đang đứng ho khan bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“An tĩnh! Đều an tĩnh cả đi!” Cô Lữ nghiêm túc ngắt ngang mấy lời bàn tán mồm năm miệng mười.
Chờ mọi người bình tĩnh lại, bà ấy mới nghiêm túc nói: “Không được lộ ra! Thêm hai tổ gác đêm, hai ngày này phải canh chừng nghiêm ngặt hơn, những chuyện còn lại cứ làm theo kế hoạch, đừng để người khác nghi ngờ.”
Bà ấy nói xong thì mở hộp thuốc, lấy hai viên con nhộng đặt vào tay Tiểu Đặng.
Tiểu Đặng run rẩy đưa tay nhận lấy, cảm thấy dường như bản thân đang nằm mơ.
“Mau đi ngủ cả đi, đừng ồn ào, nghỉ ngơi đi.” Cô Lữ phất tay đuổi đám học sinh ra khỏi nhà kho: “Mọi người cẩn thận một chút, chúng ta kiên trì thêm mấy ngày.”
Bà ấy nói xong thì lại đứng nhìn học sinh lục tục trở về phòng, cô Lữ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không biết vì sao mà sự bất an vẫn chiếm cứ trong lòng tới bây giờ lại hoàn toàn tan biến, giống như vận mệnh khó khăn trước mắt đã bị một bàn tay vô hình đẩy ra.
Bà ấy thật sự không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung cảm giác này.
Cô Lữ nhìn ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, vận mệnh chú định, có lẽ mọi thứ đều là ý trời.
...
Trong bóng đêm, Khương Nặc vượt qua cọc gỗ dưới chân, yên lặng rời đi, không một ai phát hiện cô đã tới.
Ngoài ánh lửa leo lét sưởi ấm cho mọi người thì trong đêm đen đáng sợ này còn chẳng thấy một ánh trăng, không trung chỉ có một mảnh tối đen u ám.
Hai trăm cân lương thực kia là thứ thu được ở chỗ anh em họ Hồ, thật ra không chỉ có bấy nhiêu nhưng cô cũng không dự định cho bọn họ toàn bộ.
Hai trăm cân nói nhiều cũng không nhiều, phải chia cho ba bốn chục người, mỗi người cũng chỉ có mấy cân.
Nhưng cô cũng biết cho nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, có khi sau này còn trở thành mầm họa.
Một người mấy cân lương cũng đã khiến người ta vui vẻ.
Cho nhiều hơn chưa chắc còn được như thế.
Từ trước đến nay, thứ trước giờ không thể chịu được khảo nghiệm nhất chính là lòng người.