Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:44
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc nhớ ra nơi này trước kia là một dãy nhà cũ, dân cư đông đúc, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà dù nơi này nằm trong khu phố xá sầm uất nhưng không có một nhà đầu tư nào dám tiếp nhận.

Tuy nhà ở đã sập gần hết nhưng dù sao cũng từng là nơi có người ở, cẩn thận tìm kiếm biết đâu có thể tìm ra thứ gì đó.

Khương Nặc ẩn thân sau bức tường đổ nát, trông thấy một đứa nhỏ chừng mười tuổi đang đi về phía mình, cô nhíu mày, yên lặng lui về phía sau, không để thằng bé phát hiện ra bản thân.

Nhóc con xanh xao vàng vọt, da dẻ trên tay đầy vết nứt nẻ, nó nỗ lực đẩy một thanh gỗ, bước tới chỗ mà Khương Nặc ngồi xổm khi nãy.

“Mẹ, mẹ!”

Giọng điệu của đứa nhỏ ngập tràn nỗi kinh hãi, không ngừng gọi mẹ.

Mẹ nó đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Bước vào mạt thế, đứa nhỏ cũng trở nên hiểu chuyện, miệng nhỏ nứt nẻ lắp bắp nói: “Tay con bị đè rồi, đau quá...”

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Người mẹ sốt ruột bước lên xem tình hình, lại trông thấy dưới đôi bàn tay nhỏ bé kia là một bọc thịt khô.

Người mẹ run rẩy giấu gói thịt khô vào trong áo khoác, sau đó lại kéo chặt khóa kéo, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không bị người ta phát hiện thì mới nghiến răng kéo tay con trai.

Chỉ thấy người mẹ cầm lấy một cục đá, đứa nhỏ lại không phải ứng gì, chỉ là ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

TBC

Người mẹ nhẫn tâm dùng cục đá đập vào ngón tay của con trai đến mức chảy máu, sau đó lại ôm chặt thằng bé, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Hai người bị gì vậy?” Những người khác cũng đã đi tới.

“Thằng bé đang dọn cọc gỗ thì ngón tay bị kẹt, đã sưng thành như vậy rồi!” Người mẹ lau nước mắt, trừng mắt nhìn đứa nhỏ: “Tìm đồ thôi mà cũng để bị thương, thật không khiến người ta bớt lo.”

Đứa bé vốn đang phải chịu đựng cơn đau, lúc này cũng lệ rơi lã chã.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ trông cứ như không tìm được thứ gì, đám người cũng mất hứng thú tản đi.

“Đi thôi, qua bên kia tìm xem.”

Khương Nặc trốn trong một góc tối, chờ bọn họ đi hết thì mới yên lặng rời đi từ một phía khác.

Càng tới gần nội thành thì càng gặp nhiều người sống sót.

Mọi người mất đi nhà cửa, trôi dạt khắp nơi, trên người là quần áo, chăn bông, cố hết sức tìm một nơi có thể che mưa chắn gió.

May mà chính phủ vừa mới phát một đợt lương thực cứu tế.

Lúc đi ngang qua quảng trường, Khương Nặc theo bản năng dừng bước chân.

Nơi này trông vẫn như xưa.

Nơi này có rất nhiều trung tâm thương mại, không gian cũng lớn, trong thời kỳ động đất, có rất nhiều người tới đây cắm trại, bao gồm cả Khương Nặc và mẹ cô ở kiếp trước.

Hơn nữa đài phát thanh còn nói ở đây có một trung tâm thương mại có bể chứa nước, nguồn nước ở đó vẫn chưa bị ô nhiễm, có thể uống được.

Xã khu bắt đầu phân chia quản lý hồ chứa, tiến hành lọc sơ, đun sôi, những người sống sót có thể đăng ký nhận được hằng ngày.

Bởi vì được chia nước, lại còn có quân đội trông giữ nên trong lòng mọi người đều cảm thấy tương đối an toàn, do đó mà có rất nhiều người tụ tập về đây.

Khương Nặc yên lặng bước vào trung tâm thương mại, nhìn thấy rất nhiều người đang sắp xếp balo hành lý và thảo luận chuyện ở căn cứ, nhìn dáng vẻ thì tất cả đều đang chuẩn bị rời đi.

Cứ mãi sống trong doanh địa ở biệt thự sẽ tạo cho người ta một ảo giác là mạt thế chẳng qua cũng chỉ có thế này, nhưng tình huống trước mắt lúc này mới là thế giới chân thật.

Người ở đây rất đông đúc, không ai để ý tới một người phụ nữ đeo khẩu trang, đội mũ, mặc áo mưa.

Khương Nặc vốn định tìm đại một người hỏi thăm nhưng cuối cùng lại đổi ý, đưa bàn tay vào túi, tùy tiện lấy một chiếc ly từ trong không gian ra rồi đi tới chỗ phát nước.

Cô xếp hàng nhận nước, lúc đến lượt mình, cô lại hỏi người của xã khu: “Xin hỏi hẻm Bạch Hà nằm ở hướng nào vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-194.html.]

Người xã khu nhìn cô, cũng chẳng buồn đáp lời, chỉ thuận tay vươn ngón tay chỉ về một hướng.

Khương Nặc cũng không dây dưa, cầm ly tránh sang một bên, vừa đi được mấy bước thì quả nhiên có người tới hỏi: “Cô muốn tìm hẻm Bạch Hà sao? Tìm người à?”

Khương Nặc quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái nhỏ cầm một chai nước không, mặc áo bông dày, quần áo cũng không sạch sẽ, còn có mùi lạ, mặt mày dơ bẩn, tóc tai còn dính đầy bùn đất.

Trong lòng cô biết rõ cô gái nhỏ này vì muốn bảo vệ bảo thân nên mới cố ý tìm tới.

“Tôi đưa cô đến hẻm Bạch Hà, cô nhường nước của cô cho tôi được không?” Cô gái lại nói: “Cô yên tâm, tôi không phải người xấu, nếu cô là đàn ông thì tôi không tìm tới đâu, đều là phụ nữ cả, tôi chỉ muốn một ít nước mà thôi.”

Khương Nặc trực tiếp đưa ly nước cho cô gái, nhỏ giọng nói: “Cô chỉ cần nói cho tôi biết vị trí cụ thể của hẻm Bạch Hà là được.”

Cô gái đóng chặt nắp bình, cẩn thận hoa tay múa chân chỉ đường cho cô.

Khương Nặc khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Có rất nhiều nhà ở trong khu phố cổ, loanh quanh lòng vòng, trước thời mạt thế đã không dễ tìm đường, đừng nói tới việc bây giờ đã đổ sập hoàn toàn, càng khó mà phân biệt phương hướng, không hỏi rõ ràng mà cứ đi tới đi lui trên đường sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Đi theo hướng mà cô gái kia chỉ, Khương Nặc nhanh chóng tìm được hẻm nhỏ kia.

Lúc này có hai người đàn ông từ trong hẻm bước ra, sau khi bọn họ phát hiện Khương Nặc thì ánh mắt vẫn luôn đánh giá cô.

Khương Nặc đứng yên không nhúc nhích.

Tuy cô bọc bản thân kín mít nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ là có thể nhìn ra người trước mặt là phụ nữ.

Đối phương hình như còn có việc, chỉ nhìn một lúc rồi vội vàng rời đi.

Khương Nặc bước vào con hẻm, nấp trong góc tối, đôi mắt đảo quanh, tìm được một cây đại thụ đã c.h.ế.t khô.

Nhìn ra xa, cô thấy phía sau đại thụ có một căn nhà cao ba tầng, lầu một có một cửa tiệm đã hỏng hóc hơn phân nửa, nhìn dáng vẻ thì có thể nhận ra đây từng là một quán mạt chược, vách tường hư hại nghiêm trọng nhưng căn nhà vẫn chưa sụp.

Chỉ nghe thấy một tiếng hít thở ở bên trong.

Đây là nơi ở của một đàn em trong nhóm Hồ Chính Lương.

Nói là đàn em nhưng thật ra gã còn lớn tuổi hơn anh hai Hồ, tên là Tạ Bân, đã hơn hai mươi, vóc người cao lớn, trẻ tuổi cường tráng, ngoài ra thì không còn bản lĩnh gì khác.

Khương Nặc nghe thấy tiếng thở phát ra ở lầu ba, vì thế cũng không khách khí mà trực tiếp đi lên lầu.

Cửa lầu ba đã đóng nhưng khóa cửa lại lỏng lẻo, Khương Nặc cơ hồ không tốn chút sức nào mà đã mở được cửa, cô đi vào trong, tìm đến phòng ngủ nơi tiếng thở phát ra, vừa định đi vào thì lại nghe thấy âm thanh của một người phụ nữ.

“A Bân? Về rồi sao?”

Âm thanh của người phụ nữ khàn khàn, có chút suy yếu, trạng thái thật sự không tốt.

Khương Nặc thay đổi ý định.

Người phụ nữ rõ ràng đã nghe thấy tiếng mở cửa nhưng lại không thấy có ai về, cô ta khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi xuống giường đi ra ngoài xem tình huống nhưng lại chẳng thấy một người nào.

“Mình nghe lầm sao?”

Cô ta nghi hoặc thì thầm, sau đó lại kiểm tra xung quanh một chút, khóa cửa kỹ càng rồi mới về giường.

Lúc này, ở phòng bên cạnh, Khương Nặc đã lắc mình nhảy vào trong thông qua cửa sổ.

Tuy là ban ngày nhưng bầu trời vô cùng u ám, khắp nơi không có ánh sáng, trong nhà cũng tối om.

Căn nhà này đã được quét tước sạch sẽ, quả nhiên là Tạ Bân ở nơi này.

Người phụ nữ ở phòng bên cạnh đã quay về giường, không lâu sau lại ngủ mất, nghe hơi thở nặng nề của cô ta thì biết thân thể của cô ta thật sự không ổn.

Khương Nặc biết cô ta là ai, đó chính là Tiểu Vân, bạn gái của Tạ Bân.

Kiếp trước, sau khi Tạ Bân bị cô xẻo vô số d.a.o thì đều biết gì khai đó, gã ta còn nói rất rõ ràng những chuyện xảy ra sau khi bước vào mạt thế nhưng lại không nói nhiều về cô gái này.

Loading...