Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:10
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn 11 giờ trở lại biệt thự, Ngô Đại Giang cũng đã mệt lử rồi.
Sau khi trời tối chính là Khương Nặc lái xe, Ngô Đại Giang chỉ phụ trách kiếm dầu, cho dù là như thế, thì thể lực của anh ta vẫn kiệt quệ, khi trở về cũng ngủ thiếp đi trên xe.
Ngô Tiểu Giang thấy cha vất vả như vậy, rất hiểu chuyện lấy ít nước tới cho anh ta rửa mặt.
Khương Nặc đỗ xe xong, thấy Ngô Tiểu Giang đang chăm sóc cha, đột nhiên có chút cảm khái, người ta còn bé hơn so với mình nhưng lại hiểu chuyện hơn.
Con người đều là sau khi trải qua trắc trở mới nhanh chóng trưởng thành, cô cũng là bị tận thế mài giũa mà ra.
Ngô Tiểu Giang cũng mới 10 tuổi, trẻ con ở độ tuổi này nếu muốn sống sót ở tận thế, ngoại trừ nghị lực, cũng phải xem vận khí.
Vu Nhược Hoa nhanh chóng bắc nồi nấu nước, nói: “Mẹ nấu cho các con chút mì.”
“Không cần...”
Khương Nặc còn chưa nói xong, đột nhiên có một trận động đất, nếu không phải động tác của Vu Nhược Hoa nhanh, nhấc các thứ từ trên bếp xuống, thì tất cả đều đã đổ hết xuống đất rồi.
Trận động đất này thật sự lợi hại.
Đã lâu rồi biệt thự không xảy ra chuyện gì, lúc này lại nghe thấy có tiếng kính vỡ truyền đến từ biệt thự số 1.
Sắc mặt mọi người đều có chút khó coi, lại không thể làm gì.
Chờ động đất ngừng, Ngô Đại Giang cầm đèn pin đi vào kiểm tra một chút, một lúc sau đi ra nói: “Không có gì, chỉ là cửa sổ bị biến dạng, kính bị vỡ, nhưng màng dán chống lực không bị vỡ ở trên mặt đất, ngày mai có thể lại đi xử lý.”
“Cha, nhà không sao chứ?” Ngô Tiểu Giang nắm thật chặt lấy đôi tay nhỏ.
“Không sao. Tường vẫn hoàn hảo, trước mắt nhìn vẫn chưa bị rạn nứt, ảnh hưởng không lớn.” Ngô Đại Giang thấp giọng nói.
Khương Nặc lấy hai hộp cơm nóng ra, đưa một hộp cho Ngô Đại Giang: “Quá muộn rồi, ăn tạm đi, đừng nấu nữa.”
Thật ra ở trên đường, bọn họ đã gặm chút thịt bò khô, cũng không cảm thấy rất đói, nhưng trời giá rét về muộn như vậy, muốn ăn một miếng nóng hổi.
“Cảm ơn.” Ngô Đại Giang vội vàng nói.
So với sự lo lắng trong lòng mấy người Ngô Tiểu Giang, Khương Nặc rất vững vàng.
Kiếp trước, mặc dù cô và mẹ không dám ở trong nhà, nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều những ngôi nhà sập nhẹ, tường có vết nứt vẫn có người ở.
Hơn nữa mãi cho đến khi mọi người rời đi cũng không bị đổ.
Ngay cả trụ cột chịu lực biến dạng nghiêm trọng cũng đã nứt ra, cũng có người tiếp tục dám ngủ, vẫn như cũ không sụp đổ.
Đã thấy nhiều, dần dần cũng biết, nhà cửa xuất hiện sụt lún và nứt nghiêm trọng, phòng ốc biến dạng, thì rất nguy hiểm.
Những căn biệt thự này cũng không tệ, chống rung, mức độ chống chấn động quả thực cao, đến tình trạng như kia thì còn rất xa.
Chỉ là tường nứt ra, tương lai sửa chữa một chút, cũng vẫn có thể tiếp tục ở.
Hơn nữa Ngô Đại Giang còn biết về kiến trúc, nghe theo người chuyên nghiệp thì càng không cần lo lắng.
Ăn xong một hộp cơm nóng, Khương Nặc vẫn rất thỏa mãn.
Trước khi tận thế, đồ ăn liền phát triển rất nhanh, cơm tự nóng đã làm rất khá, nhiều khẩu vị, cảm giác cũng được, thỉnh thoảng làm bữa ăn nhanh ăn một lần cũng không tệ, tối thiểu là nóng hổi.
Thật ra cô không mệt, nhưng dưới sự kiên trì của mẹ, vẫn đi ngâm chân.
Ngâm xong, mẹ lại đun chút nước cho cô lau người.
Sau khi vào ở trong quầy bán hàng, tính riêng tư đã tốt lên rất nhiều, tắm rửa thì vẫn phiền phức, nhưng mỗi ngày lau người, chỉnh đốn cho bản thân sạch sẽ thì không có vấn đề gì.
Cũng lười giặt khăn mặt, cũng dùng khăn mặt một lần để lau.
Thay quần áo, vừa thoải mái dễ chịu chui vào chăn, lại là một trận động đất, mà lần này, hình như kính ở biệt thự số 2 cũng vỡ rồi.
Rung chuyển khoảng chừng hai phút, người Vu Nhược Hoa cũng tê dại, bà nhẹ nhàng thở dài.
“Đừng sợ.” Khương Nặc nói với bà: “Không có chuyện gì đâu.”
“Ừm...” Vu Nhược Hoa ngồi bên cạnh cô: “Mẹ không sợ, chỉ cảm thấy rất buồn, mỗi lần động đất, tim mẹ như muốn nhảy ra.”
Khương Nặc lấy một túi hạt dưa từ trong không gian ra, lại lấy máy tính bảng, mở một bộ phim, giúp mẹ đeo tai nghe lên.
“Đừng buồn, ăn chút gì đó xem phim, trời không sập xuống được.”
Vu Nhược Hoa hỏi: “Con không xem à?”
Khương Nặc lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-179.html.]
Cô nằm ngửa trên ổ chăn, ý thức tiến vào trong không gian, bắt đầu đọc sách.
Ý thức được thế giới biến hóa rất nhỏ, cảm giác nguy cơ của cô lại bắt đầu dâng cao.
Lúc có thể học thì học nhiều chút, bản lĩnh nhiều không sợ hại người.
Đọc sách nửa tiếng, Khương Nặc đi ngủ, một đêm không mộng mị, chờ đến lúc cô tỉnh lại, là hơn 6 giờ sáng.
Trời còn chưa sáng, những người khác bao gồm cả mẹ còn đang ngủ.
Cô mặc quần áo, cầm d.a.o găm nhẹ nhàng đi ra ngoài, không khí lạnh đập vào mặt, cô không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy không khí không tệ.
Một mình đi vào rừng cây đối diện con đường, nghe ngóng bốn bề vắng lặng, Khương Nặc bắt đầu luyện dao.
Sau khi luyện quen, mỗi lần xuất d.a.o đều có một loại cảm giác thoải mái tràn trề.
Cô hiểu, tốc độ cực nhanh, cũng cần cơ thể mạnh mẽ ngang hàng, nếu như tố chất thân thể không theo kịp, căn bản không đạt được hiệu quả như vậy.
Cho tới bây giờ, dựa vào rèn luyện để nâng cao thân thể đã rất khó, chỉ có thể dựa vào không gian.
Khương Nặc vung ra từng đao, đồng thời chuyển bước, phối hợp động tác lựa chọn chỗ đứng.
Lưỡi d.a.o xẹt qua không khí, dựa theo cơn gió dường như đang đẩy d.a.o của cô lên trước, khiến cho cô có một loại ảo giác như đang cưỡi gió mà đi.
Thật sự vô cùng thoải mái.
Luyện tập trong chốc lát, Khương Nặc bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động.
Động tác của cô nhất thời ngừng lại, tập trung lắng nghe.
Không sai, là một tiếng thở dốc.
Có người đang thở ở gần đây?
Hơn nữa tần suất hơi thở rất nhanh, không quá bình thường.
Khương Nặc bỏ d.a.o găm vào trong túi, lấy ná cao su từ trong không gian ra, thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới gần hướng kia.
Trong rừng cây, tầm mắt không tốt lắm.
Lúc này trời vừa mới sáng, ánh sáng vẫn rất âm trầm, sương mù còn đang bao phủ, tầm nhìn không quá 10 m, còn có cây cối che chắn, hai mắt trở nên không còn quá đáng tin, cô chỉ có thể dựa vào thính giác.
Tiếng thở vẫn còn, tần suất vẫn như cũ rất nhanh, Khương Nặc chậm rãi tới gần, tiếng thở kia cũng dần dần trở nên lớn hơn.
Đi trong chốc lát, cô bỗng nhiên ý thức được không đúng.
TBC
Đây không phải là tiếng thở của con người.
...
Khương Nặc khẽ nhíu mày, cô bước đi càng nhẹ hơn, lại đi khoảng tầm mười bước, cuối cùng đã thấy rõ.
Quả thực không phải tiếng thở của con người, là một con chó.
Trong màn sương mù, đôi mắt đen sáng lấp lánh của một con Border nhìn sang cô, nhìn thấy Khương Nặc hiện thân, vui vẻ đi đến bên cạnh cô.
Khương Nặc đứng im không nhúc nhích, nhìn về phía sau nó.
Người áo đen đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn về phía Khương Nặc, nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Quả nhiên là anh ta.
Dưới khoảng cách này, Khương Nặc tập trung lắng nghe, cuối cùng mới nghe thấy tiếng thở của anh ta.
Hơi thở này quá nhẹ, vô cùng không thể tưởng tượng nổi, tiếng tim đập ngược lại là rất bình ổn, hơi thở kéo dài, nói rõ tâm trạng của anh ta ổn định, không có một tia gợn sóng.
Khương Nặc hơi híp mắt lại, ná cao su trong tay bỗng dưng kéo căng, một viên bi 14 b.ắ.n về phía chân Vân Diệu.
Vân Diệu đồng thời cũng đi về phía cô.
Cũng không nhìn thấy có động tác tránh né, nhưng bởi vì anh ta rời khỏi nơi đang đứng nên viên bi dĩ nhiên rơi vào trong đất bùn, không đụng vào anh ta.
Anh ta đi vài bước, đi đến trước mặt Khương Nặc.
Nhìn chỉ là ngẫu nhiên, nhưng trong lòng Khương Nặc hiểu không phải như vậy.
Đáng giận, bị anh ta lừa rồi.
Nhưng cô nghĩ lại liếc một chút, dù sao mình cũng là đi ra ngoài luyện dao, nếu anh ta đã tới, vừa vặn dùng anh ta luyện một chút.