Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:06:56
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc gật đầu: “Hơn nữa cứ điểm của tổng giám đốc Chương cách nơi này rất xa, có thể nói cách cả nửa thành phố, chạy tới trung tâm giao dịch cộng đồng nơi này đổi đồ, nghĩ như thế nào cũng thấy không hợp lý.”

“Ý của cô là...?”

Khương Nặc cười khẩy nói: “Hiện tại dưới trướng của tổng giám đốc Chương đang rất hỗn loạn, ai cũng muốn giành chút đồ cho mình, ngay cả loại mặt hàng nhỏ như anh Ngô mà cũng muốn mang theo thuyền chạy trốn. Tôi thấy người này lấy danh nghĩa ra ngoài giao dịch, dùng chính phủ để làm vỏ bọc rồi mang một lô vật tư ra, định tìm một chỗ để cất riêng, mà tôi đoán anh ta không chỉ giấu ở chỗ này đâu.”

Giấu một nhóm vật tư, nếu có dã tâm thì có thể tự mình xây dựng một thế lực.

Nếu không có dã tâm thì cũng có thể quyên tặng cho phía chính phủ để đổi lấy một suất vào ở trong căn cứ.

Nhưng cho dù anh ta có chủ ý gì đi chăng nữa thì tất cả cũng là vô ích.

Tiến vào khu vực có tầm nhìn tương đối rộng mở, Khương Nặc lại kéo khoảng cách ra xa thêm 30 mét, hơn nữa mượn các biển chỉ dẫn trên đường, các biển quảng cáo và những thứ tương tự để che giấu hành tung của mình.

Cô cứ lặng lẽ không tiếng động đi theo anh ta, mà đối phương căn bản không hề phát hiện ra bọn họ, một đường đi tới một căn nhà tự xây ở một chỗ hẻo lánh.

Thấy bọn họ dừng thuyền,Khương Nặc nheo mắt lại.

Cô biết, đã tìm được vị trí rồi.

Một giây cũng không do dự, cô nổ máy, đột ngột tăng tốc, lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận hai chiếc thuyền xung kích kia.

Chỉ trong vài giây, khoảng cách đã quay trở lại trong vòng 50 mét.

“Lý Mộng, bắn!”Cô nói.

Lý Mộng cầm s.ú.n.g trường lên, nạp đạn, sắc mặt trầm tĩnh nhắm chuẩn mục tiêu.

“Pằng!”

Côấy bóp cò gần như ngay lập tức, b.ắ.n thẳng xuyên qua n.g.ự.c một người đối diện.

Tiếng động cơ và tiếng s.ú.n.g đột ngột làm cho đám người này bối rối, ai cũng chưa kịp phản ứng thì đồng bọn đã trúng đạn.

“Có người! Có súng!”

“Chạy mau!”

Bọn họ kéo động cơ, điên cuồng chạy tới căn nhà tự xây.

“Pằng!Pằng! Pằng!”

Lý Mộng lại liên tục bóp cò, không ngừng nổ súng, mỗi một phát s.ú.n.g đều có thể b.ắ.n trúng một người.

Mỗi ngày đều không ngừng luyện tập cảm giác b.ắ.n s.ú.n.g chính là vì giờ khắc này.

Nhưng người bị cô ấy b.ắ.n trúng cho dù không mất mạng ngay tại chỗ nhưng cũng hoàn toàn mất đi năng lực hành động.

Dưới khoảng cách này, có chạy cũng trốn không thoát, lại không thể tiến hành bất kỳ động tác phản kháng nào, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn đồng bọn của mình một người lại một người trúng đạn.

Lý Mộng giống như một cỗ máy thu hoạch vô tình, liên tục nổ súng, không ngừng thu hoạch tính mạng.

Khương Nặc lấy ná cao su ra, còn nói cũng tham gia chiến đấu.

Nhưng chưa tới hai phút, tám người đều bị Lý Mộng g.i.ế.c chết, cô liền lái thuyền tới gần, tiến hành bổ nhát đao cuối cùng, không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào.

Bổ đao xong, cô và Lý Mộng cùng ném t.h.i t.h.ể vào trong nước.

Bao gồm cả “người quen cũ” kia.

Người này trước tận thế đã đi theo tổng giám đốc Chương, lúc ấy còn ra vẻ rất trung thành, kết quả có cơ hội vớt đồ thì cũng không hề nương tay chút nào.

Chương Tam Bình này, trước tận thế làm ăn kinh doanh lăn lộn ở vùng màu xám, làm mọi việc đều thuận lợi. Tuy nhiên, khi vào thời kỳ tận thế, rõ ràng lực uy h.i.ế.p của ông ta đã giảm đi rất nhiều, căn bản không thể kiểm soát được nhiều kẻ liều mạng như vậy.

Có lẽ ngày lành của ông ta cũng không còn dài.

Vật tư trên tàu xung kích không ít, đều dùng hai tấm vải nhựa rất lớn che lại. Có quần áo, đồ dùng hàng ngày, thuốc men, vàng bạc trang sức. Chiếc thuyền xung kích phòng ngự dài 7 mét về cơ bản đã lấp đầy 80% diện tích.

Ngoài những thứ này ra, còn có 10 cái chân giò sấy khô, hai thùng nước sốt, một thùng muối.

Loại chân giò sấy khô chưa cắt lát này, mỗi cái phải nặng đến 10 kg, có thể bảo quản được rất lâu.

Hai người lái thuyền xung kích đi tới ngôi nhà tự xây, Lý Mộng ở lại trông thuyền, Khương Nặc một mình đi lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-145.html.]

Cô đi thẳng lên lầu hai, liền nghe thấy một tiếng hít thở.

Quả nhiên vẫn có người ở lại trông coi.

Ở khoảng cách này, chỉ cần Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, tiếng hít thở và tiếng tim đập đều quá rõ ràng. Cô nhanh chóng xác định được vị trí, thả nhẹ bước chân chậm rãi đi tới.

Cách một tấm ván cửa, Khương Nặc dùng sức đ.â.m con d.a.o găm vào bên trong, lưỡi d.a.o xuyên qua tấm ván cửa mỏng manh, đ.â.m thẳng vào lưng đối phương.

Bên trong cánh cửa phát ra một tiếng hét thảm, Khương Nặc một cước đá văng cửa ra, g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

Trong nhà quả nhiên đều là vật tư.

Nhìn sơ qua, đồ ăn chỉ chiếm không đến một phần mười, chủ yếu là gạo, dầu ăn.

Càng nhiều hơn là đủ loại nhu yếu phẩm hằng ngày.

Khương Nặc xem xong, xuống lầu tìm Lý Mộng, nói tình huống trong căn nhà đó cho cô ấy.

“Bây giờ sắc trời không còn sớm nữa, tôi chuẩn bị dọn tất cả đi, chuyển đến nhà mới. Nhưng sáng mai tôi còn muốn đi tới thị trấn Mai Dương, cô phải trở về bổ sung đạn, mang theo s.ú.n.g lục và áo chống rét cùng với đồ ăn nước uống trên đường bởi vì chúng ta sẽ đi khá xa, có thể sẽ không trở về sớm được.”

TBC

Nói tới đây, Khương Nặc dừng một chút: “Chúng ta chia nhau hành động đi, cô tranh thủ lúc trời còn chưa tối, về trước sắp xếp, chuẩn bị những thứ cần mang theo. Tôi sẽ lái thuyền của bọn họ chuyển đồ đạc đến nhà mới. Ngày mai chúng ta sẽ tập hợp ở phía trước.

Lý Mộng nghe xong có vẻ hơi lo lắng: “Một mình cô có thể làm được không?”

“Tôi ổn.”

Lý Mộng gật đầu: “Được, vậy cô nhớ cẩn thận, tôi trở về chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau khi dặn dò Lý Mộng xong, Khương Nặc trở lại lầu hai, ném t.h.i t.h.ể kia vào trong nước.

Lý Mộng lái thuyền xung kích trở về.

Chờ cô ấy đi xa, Khương Nặc thu toàn bộ vật tư ở trên tầng hai vào không gian.

Thật ra côcũng không hoàn toàn là vì đuổi Lý Mộng đi.

Cô còn muốn từ từ lục soát ngôi nhà tự xây này để xem còn thứ gì có thể thu được không, nhưng lúc này sắc trời đã tối, chậm nữa trở về sẽ không tiện.

Trời âm u và mưa, ven đường không có một chút ánh sáng nào, buổi tối căn bản không thể đi thuyền được, mà ở lại đây qua đêm, ngày mai cũng phải về nhà một chuyến, rất không tiện.

Hơn nữa sáng mai quả thật cô cũng muốn đi tới thị trấn Mai Dương.

Nước đang rút dần mỗi ngày, việc này phải làm càng sớm càng tốt.

Sau khi cô thu hết cả hai chiếc thuyền lẫn đồ vật xong thì trở lại căn nhà tự xây.

Tầng một của căn nhà tự xây đã bị nước nhấn chìm, căn phòng lớn nhất trên tầng hai chứa vật tư.

Bên cạnh có một phòng ngủ đã bị vày vò quá bẩn thỉu.

Cạnh đó là một phòng bếp tạm thời, có bếp ga dùng để nấu cơm cùng với một bình gas, một ít bát đũa lộn xộn, nồi niêu cũng chưa rửa.

Còn có nửa túi gạo, một túi mì sợi.

Ngoại trừ bát đũa lộn xộn, Khương Nặc thu hết những thứ khác vào không gian, xoay người đi lên tầng ba.

Tầng ba có rất nhiều bụi, hình như đã lâu lắm rồi không được lau chùi quét dọn.

Tuy nhiên, Khương Nặc cảm thấy loại nhà tự xây ở khu vực này khá mới, chắc chắn là trước tận thế đã có người sinh sống ở đây. Vì ở tầng ba nên chắc chắn có một số thứ không tiện di chuyển.

Quả nhiên, cô mở một cánh cửa ra, tìm được một chiếc máy ép dầu trục vít cỡ nhỏ hoàn toàn tự động.

Thật ra máy ép dầu còn rất mới, nhưng sau khi dùng xong không được rửa sạch nên dính nhiều dầu mỡ, bụi cũng bám rất nhiều, lau một chút chắc hẳn sẽ ổn.

Bên cạnh còn có mấy cái thùng dầu nhỏ, cùng với một ít công cụ.

Người nhà này hẳn là tự mình chế biến, sản xuất dầu nên mới có đầy đủ thiết bị như vậy.

Tại sao nó lại đặt ở tầng ba? Chỉ sợ là bởi vì tầng một bị ngập nước, mà tầng ba mới có chỗ thích hợp.

Có thể thấy đây là dấu vết của một gia đình cần cù sinh sống, cũng cố gắng giãy dụa ở thời tận thế.

Cuối cùng hơn phân nửa là bị thế lực tà ác tìm tới làm hại.

Đây chính là tận thế.

Loading...