Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:06:44
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở trong một cửa hàng tìm ra được rất nhiều thùng giấy bị ngâm nát, gỡ ra xem, tất cả đều là nhựa cao su cường lực.
Nhìn qua khoảng chừng có hơn 30 thùng, thùng giấy đã nát bét, nhựa cao su thì được bọc trong một lớp màng nilon, nói ít có hơn 10000 chiếc.
Tiếp theo là vòi nước, vòi hoa sen, bồn gốm sứ.
Còn có các loại sơn nước, sơn dầu, lại thu mấy ngàn thùng.
Cuối cùng là các loại đường ống, linh kiện điện khí, cáp điện.
Cân nhắc đến tính thực dụng của những thứ này tương đối mạnh, cô vòng qua vòng lại chỗ bán cáp điện tìm mấy lần, bất ngờ tìm ra được hơn 600 thùng dầu bôi trơn, còn có một đống lớn lọ đựng keo dán.
Dọn xong trở lại mặt nước, ở bên cạnh căn nhà lộ ra trên mặt nước, lấy tàu xung kích ra leo lên.
Sau khi trở lại mặt nước, Khương Nặc hơi lạnh.
Trước đó lặn xuống nước lâu như vậy cũng không cảm thấy lạnh, lần này lạnh đến mức cô nhanh chóng lấy khăn lau khô thân thể rồi khoác áo lông lên.
Nhiệt độ không khí thật sự đã hạ xuống.
Chờ đến khi lạnh khoảng chừng dưới 5 độ, thời kỳ động đất cũng đến rồi.
...
Khương Nặc về đến nhà, nhanh chóng thay đồ lặn, mở nước nóng tắm rửa một cái, sau đó chui vào trong chăn.
Trời có sập xuống, giường của mình vĩnh viễn chính là thoải mái nhất.
Lúc chưa lạnh còn tốt, lạnh rồi thì chỉ muốn chui vào trong ổ chăn.
Cuộn mình trong chăn đọc sách một lát, Khương Nặc cảm thấy mình ấm áp thoải mái dễ chịu hơn không ít, mới rời giường đi ra bên ngoài.
“Ư ử ư ử! ~ “
Vừa rồi khi về nhà trực tiếp chạy đi tắm rửa, không chú ý đến A Muội đang dính lấy, lúc này để nó khóc lóc kể lể một lúc.
Một bộ ríu rít lăn lộn, sau đó cho Khương Nặc một ánh mắt: Ngươi hiểu chứ.
Suối nước trong không gian của Khương Nặc còn nhiều, không thiếu cho nó uống thêm mấy ngụm, nên đã lấy một bát lớn ra cho nó.
A Muội uống vừa lòng thỏa ý.
Khương Nặc xoa lông trên cổ nó, vò đầu nó nói: “Tuyến phòng ngự giữ nhà cuối cùng chính là mày, đến lúc đó mày phải giúp tao trông nom việc nhà bảo vệ cho tốt, biết chưa?”
Con chó này mặc dù nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy, nhưng với kích cỡ này đứng đây, đứng lên gần một mét tám, dù sao cũng là một con sói lớn uy phong lẫm liệt, cũng có thể dọa sợ được mấy người.
Sau khi dọn nhà đại khái với mẹ, cô lại ra sức nấu cơm.
Ngoại trừ bếp ga, cô còn mở hai chiếc lò vi sóng, làm mấy việc cùng lúc, mỗi lần Khương Nặc đi vào nhà bếp, bên trong đều được cô làm cho khí thế ngất trời, một con d.a.o thái vung lên như múa trong gió trong nước, một người làm ra khí thế của một đoàn đội.
Đủ loại khẩu vị cháo, từng thùng lại từng thùng tràn đầy bỏ vào trong không gian.
Cô lại hấp bánh bao, hấp bánh màn thầu, chiên bánh tiêu, rán bánh thịt.
Thịt kho tàu, hấp, ép nước, rau trộn, ninh nhừ.
Làm các kiểu muôn màu muôn vẻ, chính mình ăn một chút, còn lại thu vào không gian cất giữ.
Trước tận thế làm những thứ này, Khương Nặc còn lo lắng thân thể vu nhược hoa không chịu đựng nổi, nhưng bây giờ thì không, hiện tại tóc bạc trên đầu vu nhược hoa đã mất ráo, sợi tóc đen nhánh, trên mặt cũng không có nếp nhăn gì.
Vẫn như cũ nhìn ra được tuổi tác và sự từng trải nên có, nhưng cả người trạng thái tuyệt hảo, không hiện lên một tia mệt mỏi nào.
Chỉ với tốc độ này, chờ đến lúc dọn nhà, một phần lương thực ban đầu cô tích trữ có thể bỏ đi một nửa.
...
Qua hai buổi tối, lục lạc ở cửa sổ của Khương Nặc kêu “Đinh đinh”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-140.html.]
Cô đã rất quen với tiếng này, vừa nghe Lý Mộng liên hệ, đã biết là Ngô Đại Giang lặng lẽ đi lên.
Ngô Đại Giang mang theo ba tờ danh sách.
Khương Nặc nhìn bảng danh sách đại khái một lần, những thứ này trên cơ bản cô đều có, không có cũng có thể tìm được thứ tốt hơn để thay thế.
Trước khi tận thế đã thu vật liệu xây dựng ở nhà máy và cửa hàng kim khí, cách đây mấy ngày lại mới vơ vét được ở trong nước nhiều như vậy, vật liệu cô còn nhiều.
Sau khi giao danh sách xong, Ngô Đại Giang ở ngay tầng 35 làm ná cao su.
Lý Mộng cũng nhìn bảng danh sách kia, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều, lòng tin của cô ấy với Khương Nặc, khiến cho cô ấy cảm thấy chuyện mà Khương Nặc làm đều có đạo lý của mình, không cần hỏi gì cả, lúc cần đi thì đi là xong việc.
Bỏ qua máy cắt kim loại phát ra tiếng ồn, Lý Mộng cho Khương Nặc xem thảm da mà cô ấy làm.
Đây là một bộ da lông chính tông.
Trên da cừu nối với lông dê rừng, giữ ấm khá tốt.
Lý Mộng lấy ra một ít lá trà mà trước đó đã vơ vét được, mài thành bột, nhuộm cho lông cừu chút màu xanh lục, vì để tiết kiệm bột trà, không nhuộm toàn bộ, mà chính là chọn phần đầu để nhuộm, nhuộm ra ngược lại là rất đẹp mắt.
Màu xanh lục vốn là màu sắc ưa thích của Khương Nặc, nhìn khá tươi mát.
Lý Mộng tạm thời sẽ không làm gì khác, may toàn bộ lông cừu thành một tấm thảm lớn, vừa vặn thời tiết lạnh, đắp một tấm vô cùng ấm áp.
“Cái này lấy ra làm giày vô cùng ấm áp.” Lý Mộng nói: “Hiện tại tôi cũng không có thời gian từ từ làm những thứ này, kỳ thật làm giày cũng không hề khó như trong tưởng tượng, những đế giày cũ kia, có thể gỡ ra trực tiếp lấy dùng.”
Khương Nặc gật đầu: “Mẹ tôi biết may quần áo, trở về chúng ta cũng học một chút.”
Trong không gian của cô có một đống lớn đủ loại sợi tổng hợp, còn có một vài sợi tổng hợp công nghệ mới, hiệu quả chắc chắn mạnh hơn so với những thợ may bán buôn đó, may quần áo là kỹ năng không tệ, có thể học.
55 bộ da lông dê, tổng cộng may thành 7 tấm thảm giường lớn, mặc dù hình dáng có hơi xiêu vẹo, nhưng cũng là bởi vì Lý Mộng cố gắng hết sức muốn duy trì tính hoàn chỉnh của đám lông da này, nên không tùy tiện cắt may.
Tương lai phải làm những thứ khác, gỡ một tấm thảm giường ra là có thể làm được.
Khương Nặc lấy 4 tấm thảm giường về nhà, vu nhược hoa cũng rất thích, đời này người như bọn họ, đối với những sản phẩm thủ công có một sự chấp nhất, vĩnh viễn cũng cảm thấy mua bên ngoài không bằng tự mình làm.
Nghe thấy Khương Nặc muốn học may quần áo, vu nhược hoa vui mừng nhướng mày: “Là một ý kiến hay, nhưng bây giờ bận rộn, để mẹ làm nhiều đồ ăn một chút, có thời gian rảnh sẽ dạy con.”
Lại qua thêm vài ngày nữa.
160 bể nước đã tràn đầy nước mưa, Khương Nặc lại kiếm được từ trong không gian hơn 600 cái thùng hoá chất công nghiệp hoàn toàn mới, mỗi thùng có thể đựng được 2 tấn nước.
Thùng hoá chất công nghiệp cũng có nắp, rất thuận tiện chồng chất lên nhau, Khương Nặc cũng lấy ra đựng nước mưa.
Những thứ này cam đoan là nước dùng trong sinh hoạt cơ bản nhất, tắm rửa rồi rửa rau,…
Về phần nước uống, hiện tại cô uống nước suối trong không gian, nước lọc đã tích trữ hơn mấy chục ngàn cũng không dùng tới.
TBC
Lúc này, Ngô Đại Giang lần nữa đi lên tầng 35.
“Trung tâm giao dịch cộng đồng mở hai ngày, hôm qua Vương Cường đã đến xem, nhưng không đổi được lương thực.” Ngô Đại Giang nói: “Tôi cũng muốn đi đổi một vài công cụ có thể sử dụng.”
“Được.” Khương Nặc gật đầu: “Tôi và Lý Mộng cũng đi cùng nhìn xem.”
Trong tay Khương Nặc hiện tại có 35 cân lương thực cứu trợ, có thể sẽ không đủ, cô lại chuẩn bị một vài túi nhỏ đựng bánh bích quy, mì sợi các loại, đều là trước đó ra ngoài lục soát đồ thu được.
Lý Mộng mang theo chút lương khô, Ngô Đại Giang cũng mang theo 20 cân lương thực cứu trợ của chính mình, con gái của anh ta cũng đi cùng.
Lần này Khương Nặc cũng dẫn theo mẹ đi ra ngoài, chỉ giữ A Muội ở lại trông nhà.
Cô nghĩ một chút, nhỏ giọng nói bên tai A Muội: “Lúc tao ra ngoài, quen được một con Border Collie vô cùng thông minh, dáng dấp dễ nhìn, vừa nghe lời lại biết đánh nhau.”
“Ngao??” A Muội lập tức trợn tròn mắt, lông cũng dựng lên.
Mặc dù không nghe hiểu hoàn toàn nhưng có một ý hiểu.
Khương Nặc có tiểu tam rồi!